Bình luận:
"Hòa Ngọc muốn làm cái quái gì vậy? Còn chưa rời đi nữa hả?"
"Trấn Tinh vẫn không đi, có phải cậu ta đang đợi Hòa Ngọc không?"
"Mẹ kiếp, còn có năm mươi vị trí nữa thôi, nguy hiểm quá, mau đi đi."
"Không có khả năng thắng ở đấu trường này, chủ yếu là do Hòa Ngọc gặp phải Hàn Băng thú khác với những con kia, không qua được cũng không mất mặt lắm đâu."
"Bởi vì tuyết rơi, sắc trời đã tối rồi, trước trời tối Hòa Ngọc không ra tay, không định làm gì khác sao?"
Khán giả đang thảo luận sôi nổi.
Trời càng lúc càng tối, bởi vì trên đỉnh núi bao phủ đầy tuyết vì thế nên khó có thể nhìn rõ xung quanh.
Hòa Ngọc đứng trên tay bé mèo lớn, nằm nhoài trên mũi của nó. Đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt xanh biếc như nước của Bé mèo lớn, động tác rất nhẹ nhàng.
Bé mèo lớn ngoan ngoãn nhìn cậu, chớp chớp mắt.
"Thời gian không còn nhiều." Giọng Hòa Ngọc khàn khàn: "Tao còn có thể gặp lại mày, ánh mắt quen thuộc này không?"
"Ngao ngao ~" Bé mèo lớn hoang mang.
Hòa Ngọc đẩy móng vuốt của nó, bé mèo lớn nghe lời di chuyển, Hòa Ngọc ngẩng đầu lên, đối mặt với tuyết dày và gió lạnh, đôi môi của cậu đã sớm trở nên trắng bệch vì lạnh, nhưng vẫn luôn trong tư thế ngẩng cao đầu.
"Ngao ngao" Bé mèo lớn vội vàng.
Cuối cùng Hòa Ngọc cũng cúi đầu xuống, vẻ mặt có vẻ bình tĩnh, cậu nhảy lên người bé mèo lớn, dang rộng hai tay dụi mặt vào lớp lông tơ trắng như tuyết quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056136/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.