Lửa đã được nhóm xong, Hòa Ngọc lấy ra mười mấy con cá khô.
"Ngao ngao."
Hàn Băng thú ngửi thấy mùi cá khô thì vội gần chết, vây quanh cậu xoay vòng vòng, đòi ăn điên cuồng, trước đây nó cũng đã từng âm mưu cướp lấy nhưng chỉ cần đưa tay ra thì cá sẽ biến mất không thấy đâu nữa. Nó cầm Hòa Ngọc lên lật qua lật lại xem thử nhưng cũng không ngửi thấy mùi cá khô.
Vì thế nó hiểu ra là không thể giành được. Đương nhiên đây là do Hòa Ngọc muốn huấn luyện nó.
Không giành được thì chỉ có thể đòi thôi, dùng cơ thể nhẹ nhàng chạm vào là có thể khiến Hòa Ngọc lảo đảo, cho nên nó có vội đi nữa cũng chỉ có thể vây quanh, kêu ngao ngao, vẫy đuôi không ngừng thôi.
Những người khác yên lặng lui về, căn bản không dám đến gần.
Mùi của cá khô vô cùng mê người, bé mèo lớn kia nuốt nước bọt, thật sự không nhịn được nữa, đưa móng vuốt đầy lông của mình về phía Hòa Ngọc, móng vuốt của nó quá lớn, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lên lưng Hòa Ngọc thôi. Nó sợ đập chết món "đồ chơi" này, chỉ có thể chạm nhẹ ba lần rồi thu móng vuốt đầy lông kia về, đôi mắt màu xanh lam nhìn chăm chăm cậu.
Hòa Ngọc: "Đợi một lát."
Dứt lời cậu lấy chiếc bật lửa ra. "Tách" một tiếng, một ngọn lửa nhỏ cháy lên, cậu đưa tay ra châm lửa lên đống củi.
Hòa Ngọc thu bật lửa về, cảm thán: "Không hổ là trang bị bật lửa, dùng rất tốt."
Bình luận: "Thật là, đây rõ ràng là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056113/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.