Bức tường đó dường như là chướng ngại vật cuối cùng, cây chổi thành công quay trở lại khu vực trung tâm, Đoàn Vu Thần đã trở lại, Lăng Bất Thần cũng an toàn ở lại hòn đảo. Nhưng hòn đảo trung tâm ban đầu có diện tích 100 mét vuông giờ chỉ còn chưa đầy 30 mét vuông. Hơn nữa ngọn lửa vẫn đang tấn công hòn đảo.
Sắc mặt hai người trầm xuống, đứng trên mặt đất so với trước còn nóng hơn, cảm nhận được cái nóng như thiêu như đốt.
Hòa Ngọc đưa thuốc cho Vạn Nhân Trảm: "Cảm ơn anh."
Mọi người đều sửng sốt. Thuốc viên bảy sao. Chỉ là đưa tay ra chặn lấy đốm lửa kia mà Hòa Ngọc đã đưa cho gã thuốc viên bảy sao.
Vạn Nhân Trảm lắc đầu theo bản năng, nhìn bàn tay đầy máu của mình, chỉ nói: "Tao da dày thịt béo, vết thương này không cần đến thuốc viên bảy sao, quá lãng phí." Thuốc viên bảy sao nên được sử dụng để lấy cứu mạng sống, thay vì sử dụng nó trên những "vết thương nhỏ" như vậy.
Hòa Ngọc: "Nếu như tôi không nhìn nhầm, đốm lửa này không giống nhau, có lẽ không chỉ là một vết thương đơn giản."
Vạn Nhân Trảm tạm thời sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình, quả nhiên vết thương ban đầu không tự lành mà càng ngày càng lan rộng ra. Mu bàn tay rớm máu, vết thương ngày càng nghiêm trọng hơn.
Hòa Ngọc sốt ruột ném nó qua: "Cầm lấy."
Vạn Nhân Trảm vô thức bắt lấy nó. Thấy gã bắt được, Hòa Ngọc bình tĩnh gật đầu: "Tôi không thích mắc nợ ai." Sau khi nói xong, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056075/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.