Ánh mắt hai người đột nhiên nhìn xuống, ban đầu cũng được coi là một biến lửa yên ả nhưng bỗng nhiên lại bắt đầu dâng trào.
Tiếng "rầm rầm" ngày càng lớn.
Cách đó không xa, dường như có thứ gì đó đã khuấy động ngọn lửa phía dưới, biển lửa ùn ùn kéo đến về phía bọn họ.
Đồng tử của Hòa Ngọc co rút, cây chổi tràn đầy sức mạnh, cậu lập tức liều mạng né tránh, nhanh chóng lui về phía sau.
"Ầm -"
Dưới chân bắt đầu nứt ra.
Giống như một trận phun trào dung nham, bùn nhão và lửa phun ra như muốn nhấn chìm và nuốt chửng mọi thứ.
Nhiệt độ đột ngột tăng cao, bùn và đốm lửa bắn tung tóe khắp nơi giống như mang theo một luồng sức mạnh mà không ai có thể ngăn cản.
Vạn Nhân Trảm vô tình bị tia lửa bắn vào.
Đột nhiên, trên cánh tay xuất hiện một hố đen, nhiệt độ nóng như thiêu đốt, mùi thịt cháy khét.
Đây không phải là đốm lửa nhỏ bình thường.
Vạn Nhân Trảm hít một hơi thật sâu, che bàn tay đau đớn lại, chửi bới: "Cái quái gì thế này?"
Sắc mặt Hòa Ngọc trầm xuống, nhìn biển lửa đang bốc lên xung quanh, giọng khàn khàn nói: "Thì ra đây là địa ngục, địa ngục, đúng thật là địa ngục."
"Ầm -"
"Ầm ầm -"
Dung nham nóng chảy không ngừng bắn lên, giống như muốn nuốt chửng bọn họ.
Cây chổi liều mạng né tránh, vô cùng hoảng loạn.
Hòa Ngọc nhanh chóng quyết định: "Trở về vực trung tâm mảnh đất duy nhất."
Theo mệnh lệnh của chủ nhân, cây chối bay đi như sao băng, khó khăn lắm mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056074/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.