"Bộp!"
Tất cả mọi người bị đạp ra ngoài, chỉ có Hòa Ngọc vẫn luôn đề phòng cổ thụ, hơn nữa giẫm vào cái chổi là né được. Những người khác đều rơi trên cỏ, Hòa Ngọc nhẹ nhàng đi xuống.
Vạn Nhân Trảm: "?" Mẹ nó thật sự rất không phục! - Dựa nào đâu mà cậu ta giẫm lên chổi cũng có thể đẹp như vậy?
Nhưng hiện tại không phải là lúc để so đo, sáu người đều nhìn về phía cây đại thụ bằng ánh mắt đề phòng.
Hình thể của đại thụ vô cùng to lớn, cành cây nhe nanh múa vuốt không những có thể tạo ra ảo ảnh mà còn rất linh hoạt, hung ác và tàn nhẫn, đại thụ vốn đang xanh biếc trầm lặng, hiện tại biến thành một cây đại thụ quái vật khiến người ta phải đề phòng. Sau khi quất bọn họ đi, nhánh cây vẫn hoạt động như trước, bởi vì phạm vi có hạn nó không đánh được bọn họ.
Nhưng dáng vẻ hung dữ nhe nanh múa vuốt lại như đang nói với tất cả mọi người — dám đến gần, chết!
Đoàn Vu Thần chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tên này... khó đối phó."
Vạn Nhân Trảm cầm rìu chạy lên nói: "Khó đối phó cũng phải đối phó, tên này vừa nãy dám quật tao, ông đây chém chết mày!" Rìu chiến bay đi, chém vào đại thụ. Năng lực chiến đấu của Vạn Nhân Trảm đã đi vào một tầm cao mới sau ba lần thăng cấp. Rìu lớn mang một lực lượng đáng sợ, chém vào cành cây của đại thụ. Ngay tức khắc, cành cây đứt, chất lỏng màu đỏ chảy ra.
'Grào -' Một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056061/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.