Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, Tô Khả Phương kinh ngạc nói: “Sư phụ, hội cược gỗ này là do ngài tổ chức?”
Thì ra hội cược gỗ này không thu phí, chỉ có quy định là phải xếp hàng đàng hoàng, thì ra là do sư phụ, người không chấp nhận được một nửa hạt cát, coi tiền tài là cặn bã tổ chức, cũng khó trách.
Vừa rồi nàng ấn dấu ngón tay cái trên giấy, chắc lúc đó sư phụ đã chú ý tới nàng rồi?
Nghĩ đến sư phụ đã tốn công sức tìm nàng như vậy, mũi Tô Khả Phương cay cay: “Sư phụ, ta trách oan ngài rồi! Ta còn tưởng rằng ngài không nhớ không vui luôn chứ!”
Tiếng vừa dứt, đỉnh đầu lại bị gõ lần nữa, tiếng lão nhân gia là sư phụ nàng nghiến răng nghiến lợi truyền đến: “Nếu ta không lo lắng cho ngươi thì có thể tìm kiếm ngươi khắp nơi suốt mười mấy hai mươi năm? Ngươi cái đồ không có lương tâm, còn không biết xấu hổ khóc lóc kể lể với ta!”
Năm đó hắn còn nhỏ nên chỉ có thể tìm kiếm gần đó, lúc trưởng thành thì đi xa để tìm, toàn bộ An Tấn Quốc đều đã bị hắn lục tung mà vẫn chưa nghe được tin tức của nàng, đến lúc hắn sắp từ bỏ mới nghe được tin tức!
Tô Khả Phương còn tưởng rằng mình nghe lầm, vội nói: “Từ từ, từ từ, sư phụ, ngài vừa rồi nói ngài tìm ta bao nhiêu năm?”
“Mười mấy hai mươi năm!” Lỗ Thành từng chữ từng chữ nói.
“Sư phụ, ta chỉ mới trùng sinh vào triều đại này hơn một năm, mà ngài tìm ta mười mấy hai mươi năm?!” Tô Khả Phương ngây ra như phỗng.
“Ngươi mới đến đây được hơn một năm?” Lúc này đến phiên Lỗ Thành Chi chấn kinh rồi.
Tại sao lại như vậy?
Lúc trước bọn họ là cùng nhau chết, vì sao hắn là thai xuyên, còn nàng ta mới trùng sinh vào hơn một năm trước?
Nàng mới trùng sinh đến hơn một năm, vậy mười mấy năm kìm kiếm của hắn chẳng phỉa thành trò cười rồi sao?
Nghĩ tới điểm này, Lỗ Thành Chi hận không thể đâm chết ông trời đùa giỡn nhây kia.
Thấy gương mặt của sư phụ nhà mình đã đen thành than, Tô Khả Phương thật cẩn thận hỏi: “Sư phụ, lão nhân gia ngài đến đây nhiều năm rồi sao?”
“Ta là thai xuyên! Năm nay hai mươi sáu tuổi! Ngươi nói đã bao nhiêu năm chứ!” Hắn đột nhiên gào to với nàng.
Ông nó, hại hắn bận rộn nhiều năm như vậy!
Tô Khả Phương bị sư phụ nhà mình rống đến ngốc tại chỗ.
Thai xuyên?!
Đây…… Đây…… Đây chỉ có thể nói là ý trời!
“Lão tử đi tìm ngươi trời nam biển bắc nhiều năm, ngươi con mẹ nó mới đến được hơn một năm!” Lỗ Thành Chi nghĩ đến chính mình mấy năm nay khổ sở, càng nghĩ càng thấy đau đớn, cuối cùng nghẹn ngào.
Đều nói nam nhi không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng đó chỉ là chưa đủ thương tâm thôi.
Có quỷ mới biết mấy năm nay hắn vì đồ đệ chỉ biết bực bội này mà phí nhiều tâm tư như vậy, chịu quá nhiều khổ sở, lại có bao nhiêu lần suýt chết chứ?
Nhìn sư phụ trước nay không tâm không phổi, chỉ biết răn dạy nàng này lại vì nàng mà khóc, mũi Tô Khả Phương cay cay, ôm cánh tay hắn khóc lên: “Sư phụ ——”
“Nhóc con ——”
Hai sư đồ xa cách đã lâu mới gặp ôm nhau khóc rống, trong nước mắt có chua xót, có nhận mệnh, nhưng cũng có vui mừng.
Cùng lúc đó, Hạng Tử Nhuận chỉ ở trong thành phủ chủ ba mươi phút đã rời đi rồi cưỡi ngựa thẳng đến hội cược gỗ.
Người vừa đến Tây Giao, liền thấy xa phu vốn nên bồi ở bên người tức phụ mình thần sắc hoảng loạn chạy về phía hắn.
“Hạng sư phó, không thấy Hạng phu nhân đâu cả!”
Xa phu không chần chờ, kể lại chuyện vừa rồi Tô Khả Phương bị người đuổi theo ra khỏi hội trường cược gỗ, không dám giấu giếm gì.
Nghe vậy, thân mình Hạng Tử Nhuận cứng đờ, ánh mắt tàn khốc, không cần nghĩ ngợi đuổi theo hướng xa phu chỉ
Xa phu lo lắng Tô Khả Phương xảy ra chuyện, lập tức đánh ngựa trở về thành chủ phủ, báo cáo việc này với Liễu Trường Phong, Liễu Trường Phong nghe được rất là coi trọng, lập tức phái mấy chục người chạy ra Tây Giao phương hướng chạy đến giúp Hạng Tử Nhuận tìm người, chính mình thay đổi thân quần áo sau cũng đuổi qua đi.
Tưởng tượng đến việc tức phụ mình bị nguy hiểm mà mình không ở bên cạnh, trên người Hạng Tử Nhuận phát ra hàn khí thiếu chút nữa đông chết thực vật trong phạm vi mấy trăm dặm.
“Nhóc con, vi sư vì ngươi mà rầu thúi ruột, sau này ngươi phải hiếu kính ta cho tốt, không được luôn tức giận với ta!” cảm xúc bi thương của Lỗ Thành Chi tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thừa dịp đồ đệ mình còn chưa tỉnh lại trong cảm xúc quá mức vui sướng khi gặp lại, gấp gáp nói điều kiện với nàng.
“Sư phụ, ta bảo đảm về sau không bực bội ngài nữa.”
Tuy từ trước đến nay người có thể khiến mình tức giận đến phát điên chỉ có sư phụ, nhưng Tô Khả Phương thực cảm tạ ông trời phù hộ sư phụ nàng bình an, lại còn cho nàng gặp lại lão nhân gia hắn, cho nên yêu cầu nhỏ này trước hết vẫn đồng ý đã, còn làm hay không thì căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của nàng.
“Về sau có ăn ngon phải đều nghĩ đến ta, về sau có chuyện gì vui cũng không được quên ta, về sau…”
Lỗ Thành chi nói đến đây, đột nhiên cảm nhận được một cỗ sát khí nồng nặc bay đến, hắn đột nhiên im bặt, phản xạ muốn kéo người còn đang quấn lấy hắn khóc lóc như con bạch tuột để né cỗ sát khí này, nhưng vừa đứng dậy thì đồ đệ mình đã không còn trong lòng ngực mình mà bị kéo qua chỗ đối phương.
Trong lòng Lỗ Thành Chi sợ hãi, kêu thất thanh: “Nhóc con ——”
Tô Khả Phương chỉ cảm thấy thân mình bị một cổ sức lực đột nhiên hút lấy, sau đó rơi vào cái ôm quen thuộc, còn chưa kịp tự hỏi đã thấy nam nhân mình một tay ôm mình, một tay bóp chặt cổ sư phụ, khuôn mặt tuấn tú của sư phụ đã đỏ như gan heo.
“Đáng chết!” toàn thân trên dưới Hạng Tử Nhuận đều bao phủ sát khí, ánh mắt điên cuồng, nội lực trên tay càng lúc càng lớn.
Dám chạm vào nữ nhân của hắn!
Hắn muốn nghiền xương thành tro!
“Tử Nhuận mau buông tay, đây là sư phụ ta! Đây là sư phụ ta!” Tô Khả Phương thấy sư phụ mình mắt đã trợn trắng, sợ tới mức la lên, chụp tay Hạng Tử Nhuận đang bóp cổ sư phụ mình.
Sát ý trên người Hạng Tử Nhuận chưa giảm, lại nhìn nàng một cái.
Tô Khả Phương chỉ lo sốt ruột, không thấy ánh mắt hắn, thấy hắn không chịu buông tay chỉ có thể dùng sức bẻ tay hắn ra.
“Tử Nhuận, van cầu chàng buông tay ra, hắn thật sự là sư phụ ta!” Tô Khả Phương gấp đến độ nước mắt đã rơi xuống.
Thấy nàng khóc, Hạng Tử Nhuận khôi phục một tia lý trí, buông lỏng bàn tay to đang bóp chặt cổ của Lỗ Thành Chi, lại kéo nàng về, không cho nàng chạm vào Lỗ Thành Chi.
“Sư phụ, ngài không sao chứ? Sư phụ……”
Tô Khả Phương vừa sợ hãi vừa lo lắng, sao nàng biết nam nhân mình đột nhiên lại động thủ với sư phụ mình chứ?
Lỗ Thành Chi ngồi ở trên đất bùn ho khan một hồi lâu rồi mới sờ cổ mình, chưa hết sợ hãi nói: “Ta còn sống?”
Hắn vừa mở miệng, mới phát hiện giọng mình bị nghẹn, chắc là yết hầu đã bị thương.
Cái tên tiểu tử mặt lạnh này từ đâu xông ra, công phu hắn khổ luyện nhiều năm mà vì cái gì lại không chút sức lực chống cự với tên tiểu tử thúi trước mặt?
“Sư phụ, ngài còn khỏe không?” Thấy sư phụ mình còn sống, Tô Khả Phương mới nhẹ nhàng thở ra.
“Không thấy sư phụ ngươi thiếu chút nữa đang tuổi xuân mà chết sớm sao, làm sao mà khỏe được?” Lỗ Thành Chi trừng Hạng Tử Nhuận, giận dữ hỏi: “Tên tiểu tử thúi này là gì của ngươi?”
Tô Khả Phương nhìn nam nhân mình, lại nhìn sư phụ mình, chột dạ nói: “Sư phụ, đây… là nam nhân của ta.”
Sư phụ cực khổ tìm nàng ngần ấy năm, thật vất vả bây giờ sư đồ mới gặp lại mau mà suýt chút nữa lại chết trong tay nam nhân nàng, hiện nay thật vất vả thầy trò gặp nhau, lại thiếu chút nữa chết ở nàng nam nhân trong tay, Tô Khả Phương trong lòng trống rỗng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.