Chương trước
Chương sau
Vừa nghĩ tới việc ngồi chờ trong núi sâu không phân biệt ngày đêm, mỗi ngày chỉ có thể bắt rắn, côn trùng, chuột, kiến chống đói, hơn nữa còn phải ăn sống, Lâm Chiêu Hoành liền buồn nôn.
"Hạng Tử Nhuận, huynh lấy việc công báo thù riêng."
Tiếng gào thét phẫn nộ của Lâm Chiêu Hoành vang khắp miếu hoang...
Cùng lúc đó, đoàn người Lý Trì đưa Tô Bằng ngất xỉu về tửu lâu, vừa về tửu lâu, Lý Trì vội kêu gã sai vặt dẫn đại phu tới.
Đại phu bắt mạch cho Tô Bằng nói ông lo nghĩ quá độ cộng thêm tức giận sôi sục mới ngất xỉu, sẽ sớm tỉnh lại, nhưng sau khi tỉnh lại nhất định phải nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe hẳn.
Nghe Tô Bằng không sao, Tô Khả Phương và Lưu Đại Minh đều thở phào nhẹ nhõm.
Đại phu khám cho Tô Bằng xong, giúp hai người Lưu Đại Minh và Lý Trì xử lý vết thương rồi mới rời khỏi tửu lâu.
Lúc này gần hừng đông, Tô Khả Phương bảo Lưu Đại Minh ăn điểm tâm xong thì về nhà trước báo tin bình an cho mọi người, nàng sẽ ở lại huyện thành mấy ngày để chăm sóc Tô Bằng, chờ cơ thể ông chuyển biến tốt, hai cha con sẽ cùng trở về.
Lý Trì lập tức an bài xe đưa Lưu Đại Minh về thôn, cũng bảo Dương Thành an bài nơi ở tại tửu lâu cho cha con Tô Khả Phương, hậu viện tửu lâu vốn có mấy gian phòng bỏ trống, Dương Thành an bài cho hai người phòng gần nhau.
Lúc này Tô Khả Phương không khách khí với Lý Trì, mà là đem phần tình nghĩa này ghi tạc trong lòng.
Mọi người đều bị kinh sợ, Tô Khả Phương bảo Lý Trì và đám người Triệu Kính Tân về nghỉ trước, một mình nàng trông giữ ở bên giường phụ thân.
Đám người Lý Trì bọn vừa đi, Tô Bằng liền tỉnh lại, nhìn nữ nhi yên lặng ngồi bên giường, ông giãy dụa muốn ngồi dậy.
"Cha, cha tỉnh rồi?" Tô Khả Phương nghe được động tĩnh, vội vàng đứng lên ấn ông về giường: "Cha, cơ thể cha đang yếu, cha đừng ngồi dậy, Tô Đại Tráng bị bắt giam rồi, chúng ta đều an toàn."
"Cha tuyệt đối đừng đứng lên, con đi nhà bếp lấy cháo cho cha." Tô Khả Phương dặn dò, định ra ngoài.
"Phương Nhi —— "
Tô Khả Phương nhìn vẻ mặt cha tự trách và áy náy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười: "Cha, con nói với Tô Đại Tráng những lời kia cha chớ để trong lòng, con chỉ muốn Tô Đại Tráng buông lỏng cảnh giác mới nói vậy."
"Cha biết dụng tâm của con, nhưng cha thật sự có lỗi với con, con sẽ tha thứ cho cha sao?" Tô Bằng vừa nhớ tới việc mấy tháng trước lúc tính mạng nữ nhi đang ngàn cân treo sợi tóc, mà ông không thèm liếc mắt nhìn một cái, trong lòng liền thấy khó chịu.
"Cha, do con khiến cha thất vọng, khiến cha đau lòng, con không trách cha. Hơn nữa chuyện đã qua rồi, cha đừng nghĩ nhiều nữa."
Tô Khả Phương biết cha là người coi trọng mặt mũi, cha có thể trực tiếp nói những lời này trước mặt mình, đáy lòng nàng rất xúc động.
"Con thật sự không oán trách cha sao?" Lần này đứng trên bờ vực sinh tử, Tô Bằng cảm thấy có những lời tranh thủ lúc còn khoẻ hãy nói ra cho hết, vì không ai biết trước ngày mai sẽ ra sao.
"Cha, con thật sự không trách cha, con còn sợ mình khiến cha thất vọng." Tô Khả Phương gắt giọng.
Nghe vậy, Tô Bằng cười thoải mái: "Sao có thể, cha rất kiêu ngạo vì con."
Từ khi nữ nhi tìm con đường kiếm tiền cho các hương thân, lại không chút dấu diếm đem phương pháp chế biến khoai lang phiến dạy cho mọi người, danh vọng của ông ở trong thôn nước lên thì thuyền lên.
Ông biết, tất cả đều là công lao của nữ nhi.
"Thật ạ?" Mắt Tô Khả Phương sáng lên lấp lánh nhìn ông, bộ dạng mừng rỡ không thôi.
"Đương nhiên là thật." Tô Bằng cười ra tiếng.
Theo tiếng cười, tình cảm ngăn cách nhiều năm của hai cha con vào thời khắc này chân chính tan thành mây khói.
Chăm sóc Tô Bằng ăn cháo, uống thuốc xong, chờ ông nằm ngủ, Tô Khả Phương mới mua hai con gà quay ở tửu lâu mang đến đại lao.
Gặp lại Tô Khả Phương, Đan Trúc Âm rất cao hứng, vừa gặm gà quay vừa trách móc: "Ra ngoài hai ngày rồi mới mang gà quay đến, tỷ còn tưởng muội quên tỷ rồi chứ."
"Sao có thể chứ?" Tô Khả Phương mỉm cười, nói: "Muội vốn tính qua mấy ngày sẽ trở lại thăm Đan tỷ tỷ, không ngờ xảy ra chút chuyện, vừa vặn đến huyện thành, muội liền ghé thăm tỷ luôn."
Động tác gặm gà quay của Đan Trúc Âm ngừng lại: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, đã giải quyết xong hết rồi." Tô Khả Phương nở nụ cười, không định nhiều lời.
Đan Trúc Âm không ăn nữa, nàng ấy ném gà quay chưa gặm xong vào gói giấy, nghiêm mặt nói: "Phương Nhi, muội không coi tỷ là bằng hữu."
Thấy nàng ấy như thế, Tô Khả Phương chần chừ một lát mới kể chuyện Tô Đại Tráng bắt cha nàng để tống tiền cho Đan Trúc Âm, Đan Trúc Âm nghe xong tức giận nổ tung: "Tên súc sinh độc ác, cô nãi nãi không tha cho gã!"
"Đan tỷ tỷ, gã bị đưa vào trong lao rồi, muội đang định nhờ cai ngục chiếu cố gã thật tốt." Tô Khả Phương mở to mắt nói.
"Mau nói, muội chuẩn bị chiếu cố gã thế nào?" Nghe vậy, mắt Đan Trúc Âm sáng rực lên.
Tô Khả Phương nói tính toán của mình, bỗng mặt Đan Trúc Âm tỏ ra thất vọng: "Muội tin tưởng đám cai ngục như vậy hả? Bọn chúng lấy tiền của muội, muội vừa xoay người, không chừng bọn chúng cũng đem chuyện muội nhờ quên luôn." 
Tô Khả Phương sửng sốt: "Không đến mức đó chứ?"
Thu tiền trừ tai cho người ta, cai ngục không đến nỗi lấy tiền rồi không giúp chứ, nếu để người ta biết, ai còn nguyện ý hiếu kính cai ngục nữa?
"Không tin muội cứ thử đi, mà muội yên tâm, nếu cai ngục không làm gì, tỷ sẽ giúp muội cẩn thận giáo huấn tên súc sinh kia." Đan Trúc Âm chỉ hơi hoài nghi đám cai ngục ăn người không nhả xương, nên không ngăn cản nàng.
Tô Khả Phương tìm đến chỗ cai ngục, nhét cho hắn mấy lượng bạc rồi giải thích ý đồ mình đến đây, cai ngục kia vừa nghe thì nịnh nọt nở nụ cười: "Cô nương, đã có người thay cô nương chiếu cố Tô Đại Tráng."
Tô Khả Phương hơi nhướn mày hỏi: "Có người chiếu cố rồi?"
"Đúng vậy, Tô Đại Tráng hiện tại..." Cai ngục liếc nhìn Tô Khả Phương, thần sắc cổ quái nói: "Tóm lại rất thảm."
"Ta có thể xem thử không?" Nàng tò mò muốn xem Tô Đại Tráng thảm đến đâu.
"Cô nương, vậy không tiện lắm." Cai ngục cười khan.
Tô Khả Phương ngẫm nghĩ, quay lại phòng giam của Đan Trúc Âm, đem lời cai ngục thuật lại cho nàng ấy, nhờ Đan Trúc Âm giúp nàng đến xem tình trạng của Tô Đại Tráng một chút.
Lời cai ngục nàng không tin, nhưng Đan Trúc Âm sẽ không lừa nàng.
"Không thành vấn đề, đêm nay tỷ đi xem giúp muội, nếu không đủ thảm, tỷ sẽ ra tay" Đan Trúc Âm lau miệng đầy mỡ, nói.
Ngày hôm sau Tô Khả Phương lại mang theo hai con gà quay đến phòng giam của Đan Trúc Âm, Đan Trúc Âm vừa thấy nàng liền cười thần bí: "Phương Nhi, muội yên tâm, Tô Đại Tráng thật sự đủ thảm rồi."
Tô Khả Phương nhíu mày.
Đan Trúc Âm vẫy tay về phía nàng, Tô Khả Phương tiến lại gần nàng ấy liền ghé tai nàng nói nhỏ.
Thấy Tô Khả Phương nghe xong trợn mắt há hốc mồm, Đan Trúc Âm trêu ghẹo nói: "Thế nào, bị dọa?"
Tô Khả Phương lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Không phải, muội đang đoán ai thay muội chiếu cố gã, muội muốn cảm ơn."
"Phụt, ha ha~~" Đan Trúc Âm nhịn không được bật cười: "Phương Nhi, muội đúng là quá hợp khẩu vị của tỷ."
Lúc này tại phòng giam nam nhiều người nhất, bẩn thỉu nhất, hẻo lánh nhất là một mảnh ầm ĩ, có tiếng hoan hô, có tiếng gầm khoan khoái, còn có tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của Tô Đại Tráng, các loại âm thanh quanh quẩn bên tai không dứt, xen lẫn từng trận mi lạn hương...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.