Chương trước
Chương sau
"Khiếp trước chắc chắn đệ đã đào mộ tổ tiên nhà huynh!" Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi nói với bóng dáng đã rời khỏi viện.
Lại nói Tô Khả Phương trở về "Khách mãn lâu", nhìn thấy Tô Khả Bân cũng ở đây, không khỏi sửng sốt.
"Phương Nhi, sao đệ lại chạy ra ngoài một mình thế?" Tô Khả Bân thấy muội muội bình an trở về, lúc này mới an tâm.
"Nhị thiếu gia, là ngài đưa ca ca ta đến đây sao?" Tô Khả Phương nhìn Lý Trì.
"Tô công tử, là Kính Tân lo lắng cho an nguy của công tử nên năn nỉ nhị thiếu gia đến thư viện Tử Phong tìm công tử, ca ca công tử biết công tử một mình chạy ra ngoài không yên lòng, nên đi theo tới đây." Dương Thành giải thích.
Tô Khả Phương xin lỗi mọi người, sau đó hỏi Tô Khả Bân: "Ca, thương thế của Diệp viện trưởng sao rồi?"
"Diệp viện trưởng bị trọng thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, đại phu nói phải tĩnh dưỡng nửa năm đến một năm." Nói đến Diệp Mậu Dương, sắc mặt Tô Khả Bân thoáng biến đổi.
"Không biết rốt cuộc Diệp viện trưởng đắc tội với ai, vậy mà có người muốn lấy mạng của ông ấy?" Lý Trì cau mày nói.
Mấy người Triệu Kính Tân cũng thổn thức, một tiên sinh dạy học có thể đắc tội ai chứ?
"Nhị thiếu gia, việc này quan phủ đã ra mặt, sẽ sớm cho Diệp viện trưởng câu trả lời thỏa đáng thôi." Dương Thành biết trước nay Lý Trì vô cùng tôn sùng Diệp Mậu Dương, lo lắng hắn xúc động vì Diệp Mậu Dương ra mặt, vội lên tiếng nhắc nhở.
"Cháu biết, chỉ là cháu lo lắng Diệp viện trưởng xảy ra chuyện, những học sinh ở thư viện sẽ chịu ảnh hưởng." Lý Trì thở dài nói.
"Lúc trước khi ta xuống núi có nghe phu tử nói thư viện của chúng ta cần nghỉ khóa nửa tháng, về phần nửa tháng sau sẽ an bài thế nào thì không được rõ lắm." Tô Khả Bân nói.
"Ca, vậy đêm nay ca không phải về thư viện rồi, chờ cửa thành vừa mở, chúng ta liền về nhà." Tô Khả Phương cao hứng nói, nghỉ khóa nửa tháng, chính là cơ hội để ca ca dễ dàng cách xa Diệp Mậu Dương.
"Được." Tạm thời Tô Khả Bân cũng muốn rời xa nơi thị phi kia.
Mọi người đang nói chuyện, thì thấy tuỳ tùng của Lý Trì từ bên ngoài đi vào, hướng Lý Trì hồi báo: "Nhị thiếu gia, nghe nói đã bắt được thích khách!"
"Thật sự?" Lý Trì mạnh mẽ đứng dậy, nói: "Bắt được là tốt! Bắt được là tốt!"
Lòng Tô Khả Phương xiết chặt: "Thích khách bắt được là ai?"
Vừa nãy Hạng Tử Nhuận lạnh nhạt nói phải ra khỏi thành, giờ bắt được thích khách chắc hẳn không phải là hắn đúng không?
"Chuyện này thì không rõ lắm, nghe bên trên truyền xuống nói, muốn áp giải người lên trên." Tùy tùng nói.
Mặt Lý Trì thả lỏng: "Như vậy cũng tốt, phía trên đã coi trọng sự việc này như vậy, nhất định sẽ nghiêm trị thích khách."
Nghe vậy, sắc mặt Tô Khả Phương trắng bệch.
Vừa rồi Hạng Tử Nhuận nói bọn họ sẽ ra khỏi thành, thích khách quan phủ được là hắn sao?
Tô Khả Bân thấy muội muội tâm thần không yên, không khỏi nghĩ tới chuyện lần trước muội muội nhắc nhở mình phải cẩn thận Diệp Mậu Dương, lòng trầm xuống, trên mặt bất động thanh sắc nói với Lý Trì: "Lý nhị thiếu gia, thích khách đã bị bắt rồi, quan binh phía ngoài chắc cũng phải rút lui, ta nghĩ đêm nay chúng ta sẽ rời khỏi thành.
Lý Trì suy nghĩ, nói: "Hiện tại trong thành hỗn loạn, mọi người về ngay cũng tốt, tránh cho người nhà lo lắng."
Lý Trì nói xong liền phái người dùng xe ngựa đưa bọn ra khỏi thành.
Tô Khả Phương định nhờ người đến chỗ quan phủ hỏi thăm chuyện thích khách, nhưng nghĩ lại, nếu thích khách quan phủ bắt không phải Hạng Tử Nhuận mà là một người hoàn toàn khác, ngược lại sẽ khiến người hoài nghi, liền đánh tan ý nghĩ này.
Bởi vì Hạng Tử Nhuận, Tô Khả Phương không còn tâm tư quản chuyện tiệm đồ chơi nữa, trước khi ra khỏi thành liền đem mọi chuyện giao lại cho Triệu Kính Tân xử lý.
Đường xá buổi tối không dễ đi, xe ngựa Lý Gia đi thẳng đến sáng ngày hôm sau mới tới trấn Đường Huyền.
Húc Đông xuống xe ở trấn Đường Huyền, xe ngựa tiếp tục chạy tới thôn Phong Quảg.
Húc Đông vừa xuống xe, Tô Khả Bân liền nhỏ giọng hỏi: "Phương Nhi, muội thành thật nói với ca, có phải muội biết tên thích khách kia hay không?"
Tô Khả Phương hơi mím môi, nửa ngày mới gật đầu: "Vâng, muội biết!"
Tô Khả Phương biết ca ca tâm tư cẩn mật, coi như mình muốn giấu diếm cũng không gạt được ca ca, dứt khoát thừa nhận.
Nhưng, nàng sẽ không nói cho ca ca bất luận chuyện gì liên quan tới Hạng Tử Nhuận, như vậy đối với mọi người đều tốt.
"Ca cũng đoán thế." Tô Khả Bân than nhẹ, buồn bực nói: "Thay ca cảm ơn hắn!"
Tô Khả Phương ngạc nhiên ngẩng đầu.
Tô Khả Bân hơi mím môi, một lúc sau thần sắc ảm đạm nói: "Ca bị Diệp viện trưởng lợi dụng."
"Ca —— "
Tô Khả Phương ngẩn người, nhất thời không biết nói gì.
Nàng không biết Diệp Mậu Dương là ôm tâm tư thế nào khi lợi dụng ca ca, nhưng nàng biết ca ca luôn coi Diệp Mậu Dương là ân sư, bị chính người mình tôn kính ngưỡng mộ lợi dụng rốt cuộc có tâm tình thế nào nàng không thể hiểu hết, nên không thể nào an ủi ca ca.
"Ông ta giới thiệu công việc cho ca, thì ra vì để ca giúp ông ta truyền tin tức." Tô Khả Bân im lặng hồi lâu, rồi mới mất mát thất vọng nói.
Diệp Mậu Dương là ân sư của hắn, hắn kính ông ta như cha, nếu như ông ta có thể nói thẳng với mình, hắn nhất định sẽ tâm cam tình nguyện giúp ông ta, nhưng ông ta cố tình lừa gạt hắn, điều này mới khiến Tô Khả Bân khổ sở.
"Ca, Diệp Mậu Dương rốt cuộc là ai?" Tô Khả Phương nhịn không được mở miệng hỏi.
Tô Khả Bân lắc đầu: "Ca không tra, cũng không thể tra, ca không muốn để ông ta phát hiện ra ca đã biết hết tất cả."
"Thế cũng tốt, dù sao Diệp Mậu Dương cũng phải nghỉ dưỡng sức nửa năm một năm, ca tạm thời không cần đối mặt với ông ta, trước hết ổn định lại tâm thần chuẩn bị sang năm thi đồng sinh." Tô Khả Phương trầm ngâm nói.
"Chỉ có thể như vậy." Tô Khả Bân thở dài.
Nhìn ra ca ca còn nhớ tình thầy trò, Tô Khả Phương không lập tức khuyên bảo gì, tính toán đợi ca ca tiếp nhận sự việc này, sau đó sẽ lại nói chuyện với ca ca thật tốt.
Tô Khả Phương không để xe ngựa của Lý Gia chạy vào thôn, mà cách thôn Phong Quả một đoạn thì xuống xe.
Về thôn Phong Quả, Tô Khả Phương không trở lại Phó Gia mà trực tiếp chạy thẳng lên thạch động.
Nếu Hạng Tử Nhuận bình an ra khỏi thành, nhất định sẽ về đây.
Trong sơn động, thiếu niên đang bôi thuốc lên vết thương sau lưng cho Hạng Tử Nhuận, miệng lại nói móc: "Nhà đệ nhiều đại viện rộng rãi tùy huynh chọn huynh lại không cần, nhất định phải trốn ở địa phương quỷ quái chim không thèm ị này, thật không hiểu huynh nghĩ thế nào?"
"Nói đủ chưa?" Hạng Tử Nhuận không nhịn được nói, cái tên này từ lúc tiến vào thạch động bắt đầu lải nhải, sắp hai khắc đồng hồ rồi mà miệng vẫn không ngừng, là thánh nhân cũng muốn nổi giận.
"Chưa đấy!" Thiếu niên thở phì phò nói: "Vì giúp huynh ra khỏi thành, đệ phải bồi mạng tâm phúc của mình, niệm tình đệ cứu huynh, đệ nói nhiều vài câu thì làm sao?"
"Bớt nhiều lời, mang tiền đến chưa?"
Hạng Tử Nhuận không đem lời hắn để trong lòng, ai chứ Hạng Tử Nhuận còn không hiểu cái tên này sao, chỉ sợ tối qua bọn họ còn chưa ra khỏi thành, tâm phúc giả dạng làm thích khách kia rất có khả năng đã bị hắn đánh tráo.
"Đây là thái độ vay tiền của huynh sao?" Thiếu niên bùng nổ, đưa tay dùng sức ấn lên vết thương sau lưng Hạng Tử Nhuận, vết thương bôi thuốc vừa cấm máu lập tưc vỡ ra. 
Hạng Tử Nhuận lông mày cũng không nhíu, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Có hay không có?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.