Thẩm Sơn Ngô trở về, thấy ánh đèn trong biệt thự đang sáng từ xa, anh lập tức cảm nhận được có chuyện không hay. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, đi thêm hai bước nữa. Không ngờ bị Diêu Vô Khuyết đột nhiên nhảy ra nắm lấy cánh tay anh... Bây giờ, anh đã có thể chắc chắn rằng anh gặp xui xẻo rồi.
Thẩm Sơn Ngô giả bộ kêu lên: "Đau! Đau! Sưng rồi! Sưng rồi!"
"Biết đau mà còn chạy! Còn dám nhảy qua cửa sổ?"
"Em không có..."
"Vô Khuyết." Chung Nhân chợt ghé sát tai cậu ta và nói: "Phó đội bảo chúng ta không cần tìm nữa, nhanh chóng trở về.":
"Hở?" Diêu Vô Khuyết kinh ngạc: "Nhưng mà chúng ta đã tìm được rồi mà... Vậy còn mang nó về không?"
"..." Chung Nhân im lặng một hồi: "Mang về đi. Nếu đội trưởng không cần nữa, chúng ta sẽ ném thẳng ra ngoài cửa, đánh nó một trận rồi thả chạy."
Thẩm Sơn Ngô: "..."
Anh Sơn Ngô đây thù dai lắm nhé. Coi chừng mấy ngày sau này, hai người không được sống yên ổn đâu.
Trong lòng Diêu Vô Khuyết tự động chuyển đổi mệnh lệnh của phó đội trưởng thành Giang Đồng đã thất sủng cho nên không thèm để ý đến sức lực, nắm chặt tay Thẩm Sơn Ngô. Mặc dù cảm giác đau của anh rất thấp, nhưng trên cánh tay của anh vẫn hiện rõ dấu tay năm ngón đỏ tím, nhìn thoáng qua có vẻ rất đau.
"Đội trưởng! Đội trưởng! Tôi đã mang người về rồi." Diêu Vô Khuyết sung sướng kéo Thẩm Sơn Ngô vào cửa. Người đầu tiên ra tiếp đón là Tiêu Văn, cô nhanh chóng chạy đến trước cửa, nôn nóng do hỏi: "Không có bị thương chứ? Có lạnh quá không? Có đói bụng không?"
"Không có, không có. Cơ thể của tôi tốt lắm, nhưng mà có hơi đói..."
"Tôi đang hỏi Giang Đồng."
"..."
Thẩm Sơn Ngô không trả lời, anh lướt qua Tiêu Văn nhìn về phía Giang Hoàn đang ngồi trong phòng khách. Từ lúc anh tiến vào, ánh mắt của hắn vẫn luôn chăm chú nhìn trên người anh, không hề di chuyển. Trên khuôn mặt ấy không có biểu cảm gì, anh cũng không nhìn ra rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì.
Tiêu Văn mím môi, nắm lấy bả vai của Thẩm Sơn Ngô rồi đây anh vào trong phòng khách. Cô vừa đi vừa càm ràm: "Thằng nhóc quỷ sứ này! Em thật là! Nếu muốn đi thì nói với chúng ta không được à? Chẳng lẽ chúng ta còn bắt cóc nhóc đi hay sao? Cứ phải đợi đến buối tối nhảy cửa sổ trốn đi, làm chúng ta lo gần chết. Nếu sau này nhóc còn khiến đội trưởng đau lòng giống như lần này nữa. Chị gái Tiêu Văn là người đầu tiên không tha cho nhóc đó."
Thẩm Sơn Ngô tháo khẩu trang và áo khoác, vứt khẩu trang vào thùng rác, còn đặt áo khoác vào tủ khử trùng. Anh chạy từng bước nhỏ đến trước mặt Giang Hoàn, trước khi dừng lại còn cố tình hít hà một tiếng, giả bộ xoa tay theo bản năng, lại như nhớ ra gì đó mà nhanh chóng giấu cánh tay ra đằng sau lưng.
"Bị sao vậy?" Giang Hoàn lạnh lùng hỏi. Thẩm Sơn Ngô lắc đầu "Không sao."
Trước mặt anh xuất hiện một bàn tay thon dài, mạnh mẽ. Lòng bàn tay hướng lên trên, chờ đợi Thẩm Sơn Ngô đưa tay nắm lấy. Thẩm Sơn Ngô "rối rắm", "chần chừ", "do dự" mấy giây, sau lại cũng đặt tay lên đó. Giang Hoàn vén tay áo lên, vết bầm hình năm ngón tay đáng sợ xuất hiện.
"Phụt..." Diêu Vô Khuyết đang đứng bên cạnh uống nước, vừa thấy cảnh này thì ho sặc sụa. Chung Nhân ở bên canh nhanh chóng liếc mắt, ra hiệu cậu ta nhanh chóng rời khỏi. Cho dù đội trưởng muốn phạt cũng phải đợi tới ngày mai.
Ngay lúc này, chị gái vạn năng - Tiêu Văn - lấy ra khăn nóng và thuốc bôi. Cô vốn định thoa thuốc cho Thẩm Sơn Ngô nhưng chưa kịp làm thì bị Giang Hoàn cầm lấy. Hắn đổ thuốc vào lòng bản tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Thẩm Sơn Ngô.
Giang Hoàn không nói gì, Thẩm Sơn Ngô cũng không biết phải nói cái gì. Anh đứng, hắn ngồi, một người nhìn tay đối phương, một người từ trên cao nhìn mũi và lông mi của người còn lại.
Mà người thứ ba duy nhất có mặt ngay lúc này - Tiêu Văn - cảm thấy rất xấu hổ. Cô cực kỳ hối hận lúc nãy cứ muốn ở lại xem màn kịch cha con này, mà không rời đi cùng với Vô Khuyết và Chung Nhân. May mà chỉ qua một lát, phó đội trưởng không yên tâm nên đi xuống. Hai người họ có thể kết thành anh em cùng ngồi thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Nhiều năm rồi không gặp, mặt của Giang hoàn đã thay đổi rất nhiều. Khuôn mặt non nớt của thiếu niên dần mất đi, thay vào đó là dáng vẻ nghiêm trang, trưởng thành.
Thẩm Sơn Ngô im lặng, chăm chú ngắm Giang Hoàn hồi lâu. Đến khi hắn thoa thuốc xong, lau khô tay, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của anh. Anh thấy môi hắn khẽ mở, một tiếng thở dài vang lên bên tai, theo sau đó là giọng nói đè nén của Giang Hoàn: "...Cậu không thích đến vậy sao?"
"..."
"Nếu cậu thực sự..." Giang Hoàn nhắm mắt lại: "Nếu cậu thực sự không thích ở lại..."
Thẩm Sơn Ngô kéo tay áo xuống, che cổ tay lại. Với khứu giác nhạy cảm của Người Biến Dị, mùi thuốc thực sự rất cay mũi nhưng Thẩm Sơn Ngô cảm thấy vẫn khá thơm đó chứ.
"Không phải." Anh nói: "Tôi chỉ là quay lại chào tạm biệt các bạn nhỏ, lấy một số thứ... với cả chia một số thứ nữa." Ý sau cùng là để che lấp chuyện tại sao cái balo màu đen anh bảo vệ như đồ gia truyền bay đi đâu rồi.
Giang Hoàn nghe xong, ánh mắt hắn trở nên âm trầm hơn, hắn không nói gì, nhưng phó đội trưởng đứng bên cạnh lại nghi ngờ hỏi: "Sao ban ngày cậu không nói với chúng tôi về chuyện này? Mà cứ một hai phải chuồn ra vào nửa đêm."
"Bởi vì các người chắc chắn sẽ nói đứa trẻ lưu lạc ở Ngoại Thành có thể có đồ gì cần lấy chứ, nếu có thiếu cái gì thì để sau này mua là được." Thẩm Sơn Ngô vừa giả vừa thật mà oán trách. Anh đã từng gặp trường hợp này rồi, cho nên cứ thế mà áp dụng lên người mình.
Phó đội trưởng không biết phải đáp lại như thế nào. Tiêu Văn ở bên cạnh chợt nói: "Giang Đồng nè, rốt cuộc trong ba lô màu đen đó em đựng cái gì vậy? Chị thấy tò mò ghê."
"Đều là mấy thứ các người chướng mắt mà thôi... Nhìn thấy chắc chắn sẽ cười nhạo tôi." Thẩm Sơn Ngô vừa nói vừa nhìn về phía khác.
Câu này có khác gì không nói đâu chứ? Tiêu Văn liếc nhìn phó đội trưởng. Mà Giang Hoàn bên cạnh rất tự nhiên thay đổi đề tài, xem ra hắn không muốn truy vấn đến cùng. Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Vậy đồ cậu muốn mang đi đều lấy hết rồi phải không?"
"Ừm, lấy rồi."
"Vậy cậu mau đi ngủ đi, ngày mai lùi thời gian xuất phát lại một giờ." Giang Hoàn đứng lên, trước tiên bước lên cầu thang.
Thẩm Sơn Ngô vội vàng nói rõ ràng với hắn: "Đội trưởng Giang, tôi đồng ý đi với anh nhưng có một điều tôi phải nói trước, tôi chỉ gọi anh là đội trưởng, chứ những xưng hô khác thì không được.
"Tuỳ cậu." Giang Hoàn đi thẳng lên lầu mà không ngừng lại, có vẻ không quan tâm chuyện này lắm.
Thẩm Sơn Ngô yên lòng, quay người lại, bắt đầu quậy. Anh nắm lấy vạt áo của Tiêu Văn, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, nói: "Ừm... Em có thể không ngủ với cái anh lúc trước không? Anh ấy dữ lắm..."
Trong suy nghĩ của Thẩm Sơn Ngô, lúc này họ sẽ giải thích với anh rằng tuy Diêu Vô Khuyết nói chuyện không dễ nghe, thật ra là một người tốt.* Sau đó anh sẽ tỏ ra hiểu chuyện, miễn cưỡng đồng ý rồi nói: Được rồi, sau này em sẽ cẩn thận một chút, sẽ không chọc anh ấy tức giận.
Chắc chắn ngay lúc đó, căn phòng này sẽ tràn ngập hương trà.
*Câu này tui chém.
Như tưởng tượng của Thẩm Sơn Ngô, chị Văn sờ mái tóc của anh, nói: "Không sao đâu. Con người của Vô Khuyết rất tốt, đừng sợ..."
Nhưng không ngờ Giang Hoàn đang đứng trên lầu hai, chợt quay đầu nhìn xuống và nói: "Vậy cậu ngủ với tôi."
Thẩm Sơn Ngô: "..." Không cần đâu, hắn mới càng đáng sợ hơn á!
Không chờ Thẩm Sơn Ngô nghĩ kỹ, Giang Hoàn đã vươn tay về phía anh. Giọng nói hắn mang theo sự lạnh lùng và mạnh mẽ, đặc trưng của người ở trên cao, thái độ buộc nghe theo: "Lại đây."
"..." Thẩm Sơn Ngô tự vác đá nện chân mình. Không còn cách nào chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh bước qua đó. Khi anh cách hắn khoảng một cánh tay, có vẻ Giang Hoàn cảm thấy anh đi quá chậm, thế là cúi người, một tay đỡ sau lưng, một tay đỡ dưới đùi, bế anh lên.
Thẩm Sơn Ngô ngây ngốc vòng tay ôm lấy cổ Giang Hoàn theo bản năng để ổn định cơ thể. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bị ôm như vậy bao giờ. Cánh tay của Giang Hoàn khoẻ thật! Thẩm Sơn Ngô chỉ mới suy nghĩ vu vơ đôi chút đã bị Giang Hoàn im hơi lặng tiếng ôm vào phòng.
Tiêu Văn còn chưa kịp hỏi: giường nhỏ còn ở trong phòng Diêu Vô Khuyết thì hai người ngủ thế nào? Cửa phòng đã bị Giang Hoàn đóng lại.
Trong phòng thực sự chỉ có một chiếc giường nhưng nó lớn hơn nhiều so với các phòng khác, hai người trưởng thành ngủ cũng rộng rãi. Giang Hoàn treo áo khoác trên tủ quần áo, rồi nói với Thẩm Sơn Ngô đang ngồi ngây ngốc ở mép giường: "Có cần tôi cởi quần áo giúp cậu không?"
"..." Thẩm Sơn Ngô nhanh nhẹn cởi bộ đồ bảo hộ ra rồi chui vào trong chăn. Trước kia anh và Giang Hoàn từng chung chăn gối rất nhiều lần, hôm nay cũng chỉ là thay đổi vị trí mà thôi.
Dáng ngủ của Giang Hoàn cực kỳ tệ. Mỗi sáng thức dậy, anh đều thấy hoặc là cả tay và chân của hắn đều ôm chặt chính mình như con lười vậy, hoặc là cuộn tròn người dán sát vào anh.
Nhưng mà hình như hôm nay... không giống như trước.
Đèn tắt rồi, Thẩm Sơn Ngô lén nhìn người nằm bên cạnh. Hắn nằm thẳng, hai tay đặt lên bụng như mấy nhà truyền giáo, cảm giác trên đầu hắn sắp phát ra một vòng hào quang. Anh nhắm mắt, đợi hồi lâu, cho đến khi hô hấp của Giang Hoàn dần ổn định,cũng không thấy hắn thay đổi thanh tư thế khác.
Làm sao một người có thể thay đổi nhiều đến như vậy?
Thẩm Sơn Ngô cảm thấy rất khó hiểu nhưng trong đầu lại nghĩ: phải công nhận là giường của đội trưởng êm hơn nhiều so với cái giường dùng tạm thời kia. Bây giờ anh cũng chắc nghĩ ra được gì, thế là tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ ngon.
Sáu giờ sáng hôm sau, Thẩm Sơn Ngô bị Diêu Vô Khuyết đánh thức, mà người nằm bên cạnh đã dậy mặc đồ từ nửa giờ trước. Lúc đó, Thẩm Sơn Ngô cũng đã tỉnh, nhưng anh không muốn dậy, dù sao ngủ nướng cũng là một phẩm chất "tốt đẹp" của thanh niên*.
*tác giả dùng chữ mãnh nam,
Diêu Vô Khuyết bĩu môi, trong tay cầm lọ thuốc, sắc mặt không đẹp chút nào. Tiêu Văn ở sau lưng cậu ấy giải thích: "Đội trưởng bảo Vô Khuyết tới thoa thuốc cho em. Còn nói nếu làm e đau một lần sẽ bị phạt nhảy cóc năm mươi lần."
"..." Thẩm Sơn Ngô chợp mắt. Khi tay của Diêu Vô Khuyết cách cổ tay anh khoảng một centimet, trên mặt anh lộ ra vẻ đau đớn: "Ui..."
"M*! Tôi còn chưa đụng vào cậu, cậu kêu gì chứ!"
"50." Máy đếm số lạnh lùng - Chị Văn - online.
"Chị Văn! Đều do thằng quỷ này giả bộ."
"Làm nhanh lên! Còn không nhanh, lát nữa xuống không còn cơm mà ăn đâu!" Không được ăn cơm là sự đe dọa đáng sợ đối với Diêu Vô Khuyết, cậu ấy không tình nguyện nhưng chỉ có thể nhẹ nhàng nâng tay Thẩm Sơn Ngô, tựa hồ đang nâng niu một bảo vật quý giá, sau đó thoa thuốc.
"Ưm..."
"Một trăm."
"Em trai à, anh sai rồi, được không? Em đừng kêu nữa mà!"
Thẩm Sơn Ngô mỉm cười, tỏ lòng thương xót nên không kêu nữa. Thoa thuốc xong, Diêu Vô Khuyết buồn bã ra ngoài biệt thự, bắt đầu nhảy cóc quanh vườn hoa. Còn Thẩm Sơn Ngô thì bị Tiêu Văn giữ lại, đẩy vai anh đến trước một đống lọ.
"Cái lọ màu trắng trơn này là thuốc chống phóng xạ, một ngày uống hai viên, sáng dậy uống một viên, tối trước khi ngủ uống một viên. Cái lọ có dán nhãn đỏ đó là thuốc tăng sức mạnh tế bào, mỗi ngày một viên, sau khi ăn cơm sáng xong thì uống. Cái chai lớn màu xanh lá này là bình xịt chống phóng xạ, mỗi ngày bổ sung ít nhất ba lần, sáng, trưa, chiều. Còn cái chai thủy tinh màu đen này là thuốc tiêm chống phóng xạ, một tuần tiêm một lần. Mau kéo tay áo lên."
"..."
"Chị chuyên nghiệp lắm, không đau... tý... nào... cả."
Một thằng đàn ông lớn xác như Thẩm Sơn Ngô sao sợ đau chứ nhưng mấy loại thuốc quý giá kia mà để cho anh dùng thì thật là lãng phí. Cơ thể của Người Biến Dị không hấp thu dược chất... Nếu mà hấp thu được thì càng phiền toái hơn, chẳng biết nó sẽ tạo ra thứ quái quỷ gì.
Tác giả: Công thuộc tính trà xanh hẹp hòi
Sơn Ngô: M* nó!