Thẩm Sơn Ngô trở về, thấy ánh đèn trong biệt thự đang sáng từ xa, anh lập tức cảm nhận được có chuyện không hay. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, đi thêm hai bước nữa. Không ngờ bị Diêu Vô Khuyết đột nhiên nhảy ra nắm lấy cánh tay anh... Bây giờ, anh đã có thể chắc chắn rằng anh gặp xui xẻo rồi.
Thẩm Sơn Ngô giả bộ kêu lên: "Đau! Đau! Sưng rồi! Sưng rồi!"
"Biết đau mà còn chạy! Còn dám nhảy qua cửa sổ?"
"Em không có..."
"Vô Khuyết." Chung Nhân chợt ghé sát tai cậu ta và nói: "Phó đội bảo chúng ta không cần tìm nữa, nhanh chóng trở về.":
"Hở?" Diêu Vô Khuyết kinh ngạc: "Nhưng mà chúng ta đã tìm được rồi mà... Vậy còn mang nó về không?"
"..." Chung Nhân im lặng một hồi: "Mang về đi. Nếu đội trưởng không cần nữa, chúng ta sẽ ném thẳng ra ngoài cửa, đánh nó một trận rồi thả chạy."
Thẩm Sơn Ngô: "..."
Anh Sơn Ngô đây thù dai lắm nhé. Coi chừng mấy ngày sau này, hai người không được sống yên ổn đâu.
Trong lòng Diêu Vô Khuyết tự động chuyển đổi mệnh lệnh của phó đội trưởng thành Giang Đồng đã thất sủng cho nên không thèm để ý đến sức lực, nắm chặt tay Thẩm Sơn Ngô. Mặc dù cảm giác đau của anh rất thấp, nhưng trên cánh tay của anh vẫn hiện rõ dấu tay năm ngón đỏ tím, nhìn thoáng qua có vẻ rất đau.
"Đội trưởng! Đội trưởng! Tôi đã mang người về rồi." Diêu Vô Khuyết sung sướng kéo Thẩm Sơn Ngô vào cửa. Người đầu tiên ra tiếp đón là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tro-thanh-dang-ve-cua-anh/3492237/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.