Giường được xếp tạm thời cạnh cửa sổ, Thẩm Sơn Ngô nghiêng người nằm yên, lồng ngực phập phồng theo nhịp hô hấp. Gương mặt cậu còn mang nét tròn trĩnh của trẻ con, đè ở trên gối, trông có vẻ ngủ rất ngon.
Khi cậu nhắm mắt, hai hàng lông mi càng nổi bật, rõ ràng từng sợi, đôi lúc sẽ lay động mỗi khi có gió thổi qua. Bởi vì ngủ say, môi của Thẩm Sơn Ngô hơi hé mở, dáng vẻ an bình, ngay cả tiếng hít thở cũng gần như không nghe thấy.
Dù là Diêu Vô Khuyết cũng phải công nhận rằng, nếu thằng nhóc này có thể vẫn luôn ngoan như này thì cậu ấy cũng không đến nỗi ghét thằng nhóc này như vậy.
Giang Hoàn đứng cạnh mép giường, nhìn Thẩm Sơn Ngô hồi lâu, chỉnh chăn lại giúp cậu rồi ra khỏi phòng mà không nói lời nào. Trước khi ra ngoài, hắn còn tắt luôn đèn, mặc kệ Diêu Vô Khuyết còn đang chơi Sudoku.
"..." Diêu Vô Khuyết bị cưỡng ép dọn dẹp bút vở. Cậu ấy lần mò ly nước trên tủ ở đầu giường rồi uống hết. Trước giờ, cậu ấy chưa từng thấy đội trưởng đối xử nhẹ nhàng với ai như thế. Cậu ấy cứ lăn qua lăn lại ở trên giường, mãi vẫn không nghĩ ra rốt cuộc thằng quỷ sứ bên cạnh này đã mê hoặc đội trưởng như thế nào mà được đội trưởng quan tâm, để ý đến thế.
Nghĩ một hồi không có kết quả, rốt cuộc Diêu Vô Khuyết ngủ say trong trăm mối bận lòng của những chàng trai. Mà ngay lúc đó, dưới ánh trăng dịu êm, mờ ảo, đôi mắt của người nằm cạnh cửa sổ kia mở ra.
Thẩm Sơn Ngô từ từ ngồi dậy. Trong bóng tối, đôi mắt kỳ dị của anh phát ra ánh sáng tựa như mắt mèo trong đêm.
Anh kiên nhẫn chờ thêm một lúc. Đợi đến khi trong biệt thự này không còn một âm thanh nào nữa, anh mới nắm lấy balo đặt cuối giường. Đưa tay nắm lấy chìa khóa trên cửa sổ, bóp nhẹ một cái nó đã chia làm hai. Anh mở ra một khe nhỏ, đặt balo ra trước, sau đó nhẹ nhàng chui ra. Sau khi ra ngoài, anh từ từ khép cửa sổ lại. Diêu Vô Khuyết ngủ như chết ở trên giường, không hề bị anh làm thức giấc.
Chẳng có lòng đề phòng gì cả! Thẩm Sơn Ngô im hơi lặng tiếng mà trượt xuống biệt thự bằng ống dẫn, hai chân nhẹ nhàng chạm đất. Đúng là đứa nhỏ mười bảy tuổi. Nếu đêm nay anh ở chung phòng với Giang Hoàn hoặc tên phó đội trưởng đa nghi kia, chắc chắn anh sẽ không thể nào trốn ra ngoài dễ dàng như vậy.
Thẩm Sơn Ngô quay đầu nhìn lại căn biệt thự tối tăm đằng sau, sau đó nhẹ nhàng ẩn mình vào bóng đêm.
***
So với môi trường làm việc và ngủ nghỉ có quy luật trong chiến đội, trường học náo nhiệt hơn nhiều.
Mạt thế đến, trường học không còn tổ chức thi lên lớp, cũng chẳng còn tiết tự học vào buổi tối. Sau khi tan học, học sinh có gia cảnh khá giả thì về nhà, học sinh có hoàn cảnh khó khăn hơn thì ở lại ký túc xá.
Lúc này mới vào đầu tháng, là lúc đám thiếu niên này ồn ào, quậy phá nhất.
Ban đầu, người gác đêm ở trường là một ông cụ, nhưng sau sự việc một đứa trẻ trộm lẻn vào trường lúc sáng, đã đổi thành bốn ông cụ, vừa lúc ghép đủ một bàn mạt chược.
Lúc Thẩm Sơn Ngô đến gần, còn nghe họ đang nói về chuyện xảy ra vào sáng nay. Trong tiếng vang "cách, cạch" của bài mạt chược, lời đồn dần bay đến phương trời xa. Gì mà anh là do mối tình đầu của đội trưởng chiến đội Sơn Hải sinh ra khi còn chưa kết hôn. Tình đầu này quá yêu một người đàn ông tệ bạc, vì hoàn cảnh nghèo khó lúc còn là thiếu niên mà ghét bỏ đội trưởng. Không ngờ nay đã khác xưa, đội trưởng đã không còn là chàng trai nghèo đói như trước.
Họ nói hăng say lắm, tựa như chính họ đã chứng kiến mọi chuyện vậy.
Vốn dĩ Thẩm Sơn Ngô định ngồi canh, xem thử đêm này có đứa nhóc nào trốn học, lẻn về ký túc xá không. Không ngờ rằng bảo vệ ở đây kém cỏi đến vậy, anh chỉ cần dùng tốc độ của Người Biến Dị, đã có thể đi vào trường học không tốn chút sức nào.
Trên hành lang của ký túc xá, khắp nơi đều là mấy nhóc con khoác áo bông, mặc quần xà lỏn chạy qua chạy lại. Từ lời nói của mấy đứa trong đám nhóc, anh mới biết hoá ra chúng đang vội vàng chạy tới trước khi phòng tắm rửa đóng cửa. Ánh sáng từ đèn pin, ngọn nến hoặc đèn dầu chiếu qua chiếu lại, tiếng cãi nhau, tiếng kêu gọi không ngừng vang lên. Thẩm Sơn Ngô đeo khẩu trang, đi qua hành lang vẫn không có ai chú ý đến.
Ký túc xá con trai của Chủ Tịch ở là phòng bốn người. Lúc Thẩm Sơn Ngô đi vào, trong phòng chỉ có một người đang nằm ở giường tầng trên. Người đó không thèm ngẩng đầu lên, chỉ hỏi anh có cần đi tắm rửa không?
Thẩm Sơn Ngô không nói gì. Anh nhìn lần lượt các bảng tên trên đầu giường, xác định được là giường nào rồi đặt balo vào trong cùng.
Người nằm trên giường không nghe ai trả lời, lấy làm lạ mà mở đèn pin, nhổm người nhìn xuống nhưng tìm hồi lâu vẫn chẳng thấy có ai cả. "Mình bị ảo giác à?" Cậu ta ngờ nghệch nói nhỏ.
Đến khi bạn cùng phòng thật sự quay về, cậu ta lập tức kể lại chuyện này cho ba người còn lại. Có một thằng nhóc mang mắt kính, dáng người cao gầy cười nói rằng cậu gặp quỷ rồi. Nhưng khi cậu ta leo lên giường, đụng phải balo bên gối, vẻ mặt của cậu ta thực sự như gặp quỷ vậy.
Trực giác của cậu ta mách bảo rằng cậu ta phải im lặng. Cậu ta tránh bạn cùng phòng, từ từ mở balo ra. Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn pin, là một bình bảo vệ bằng pha lê, tượng trưng cho công nghệ bảo hộ cao cấp. Bên trong bình pha lê là một đoá hoa màu trắng nở rộ, nhuỵ hoạ và cành là đen thẫm toát lên vẻ quyến rũ, càng tôn lên cánh hoa trắng đến chói mắt.
Hoa Vĩnh Cửu - loài hoa chỉ sinh trưởng ở nơi có mức độ ô nhiễm phóng xạ cao. Khi hoa đã nở rộ sẽ không bao giờ héo tàn, cho dù bị ngắt vẫn sẽ luôn giữ dáng vẻ lúc nó nở rộ. Loài hoa tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.
Loại hoa này mặc dù rất đẹp nhưng mọi nơi trên thân nó đều có độc, dù đã ngắt khỏi cây vẫn sẽ không ngừng phóng ra phóng xạ. Nếu là người thường, ngay cả việc đến gần nơi hoa mọc đã là một vấn đề lớn. Trên đời này chỉ có Người Biến Dị mới có thể hái được bông hoa này.
Cậu chàng cao gầy này nhanh chóng khoá balo lại. Cậu ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Bây giờ đã gần đến mười giờ, cậu ta biết đây là món quà sinh nhật ba cậu ta gửi đến. Cho dù cậu ta đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của người đó có trông như thế nào.
Hồi lâu sau, câu ta không nhịn được, mở balo ra lần nữa. Ánh sáng le lói qua kẽ hở. Cậu ta nín thở, cúi đầu nhìn vào trong.
***
Đến nửa đêm, Diêu Vô Khuyết mắc tiểu, tỉnh lại. Cậu ấy vò đầu, hai mắt vẫn nhắm chặt, trong lòng chẳng muốn tỉnh lại tí nào nhưng cậu ấy quá buồn tiểu. Bởi vì chuyện hồi sáng, cậu ấy bị phạt hít đất hai trăm cái, thế nên trong cơn tức giận, cậu ấy uống hết bảy ly nước lớn ngay trước mặt Giang Đồng. Bây giờ thì báo ứng đến rồi.
Diêu Vô Khuyết mắt nhắm mắt mở ngồi dậy. Cậu ấy theo bản năng nhìn về phía giường của Giang Đồng. Trên giường nhô lên một khối, thằng bé ngoan ngoãn nằm ngủ.
"...Lêu." Nhóc con Diêu Vô Khuyết làm mặt quỷ, sau đó mơ màng mở đèn ngủ, đi giải quyết nỗi buồn. Đến khi cậu ấy quay về, Giang Đồng vẫn nằm ở tư thế kia, toàn bộ cơ thể đều vùi vào chăn, không biết có bị ngộp chết không nữa. Diêu Vô Khuyết cũng không thân thiện đến nỗi chỉnh chăn lại giúp cho cậu nhóc. Cậu ấy tắt đèn, leo lên giường. Đang định ngủ tiếp thì một suy nghĩ lóe lên trong đầu, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu ấy, khiến đầu óc đang mù mờ nháy mắt tỉnh táo hẳn...
Cái balo vẫn luôn được Giang Đồng bao bọc bay đi đâu rồi?
Cậu ấy vẫn nhớ rõ trước khi ngủ, Giang Đồng đặt nó ở đuôi giường. Cậu ta vẫn luôn tò mò, muốn biết trong balo đựng thứ gì nên lúc nào cũng để ý cái balo đó đang ở đâu.
Diêu Vô Khuyết vội vàng mở đèn phòng. Chăn trên giường vẫn nhô lên, nhưng sau khi cả căn phòng sáng sủa, trông nó càng giả hơn.
"Đừng, đừng, đừng... Tuyệt đối đừng..." Diêu Vô Khuyết vừa lẩm bẩm cầu nguyện vừa tiến đến mở chăn của Giang Đồng ra... Không một bóng người. Cậu ấy đau khổ thốt lên, ngẩng đầu nhìn cửa sổ, chìa khoá trên đó đã không cánh mà bay.
Trời đất ơi, mình là heo à. Ổ khoá bị cạy, mình chỉ nằm cách đó một mét, vậy mà không hề hay biết gì cả là sao?
Diêu Vô Khuyết không ngừng chửi rủa chính mình rồi vội vàng chạy ra ngoài, gõ cửa phòng kế bên.
Bên cạnh là phòng của hai cô gái duy nhất trong đội, Chung Nhân nhanh chóng mở cửa, Trương Tiêu Văn vừa xoa hai mắt vừa theo sau.
"Không thấy Giang Đồng đâu nữa."
Chỉ một câu nói có năm* chữ nhưng khiến Trương Tiêu Văn sợ đến mức suýt chọc tay vào hốc mắt. Chung Nhân chợt đẩy Diêu Vô Khuyết ra, chạy ngay sang phòng bên cạnh. Cô ta vội vàng xốc chăn lên, dưới đó không còn chút độ ấm nào, có vẻ người đã rời đi từ lâu.
*Trong tiếng trung là năm chữ 江桐不见了.
"Em và Diêu Vô Khuyết ra ngoài tìm người, còn chị Tiêu Văn đi nói với dội trưởng."
Chung Nhân bình tĩnh ra lệnh. Diêu Vô Khuyết giữ nguyên áo ngủ, nhanh chóng khoác một chiếc áo bảo hộ bên ngoài. Cậu ấy vừa hận thằng nhóc quỷ sứ này đến nghiến răng lại vừa sợ hãi: "Lỡ... Lỡ tìm không được thì phải làm sao?"
"Nếu không tìm được thì cậu tự động rời khỏi chiến đội, xem như xin lỗi." Chung Nhân để chân không mà mang giày bó vào. Sau khi đeo mặt nạ bảo vệ xong, cô ta cũng với Diêu Vô Khuyết chịu đựng cái lạnh mười độ C, chạy ra ngoài tìm người.
Tiêu Văn ở lại biệt thự càng thống khổ hơn. Cảm giác buồn ngủ đã bay biến từ thuở nào. Cô đi quanh phòng khách hết ba vòng. Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, lên lầu gõ cửa phòng của đội trưởng.
Cửa nhanh chóng được mở ra. Giang Hoàn khoác áo choàng màu đen, tay ngắn, đứng ở trước cửa. Sau lưng hắn là bóng tối không thấy biên giới, chỉ có bóng đèn nhỏ trong tay hắn còn toả ra ánh sáng lay lắt. Dáng vẻ của Giang Hoàn vào ban đêm có vẻ càng hậm hực hơn bạn ngày, tựa như mới bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
"Sao vậy?" Giang Hoàn bình tĩnh hỏi. Hắn vừa nói xong, cảm giác vô lực, yếu ớt vừa nảy dần mất đi, trở lại dáng vẻ đội trưởng chiến đội Sơn Hải mà mọi người quen thuộc.
"Đội trưởng." Trương Tiêu Văn ngập ngừng: "Không thấy... Giang Đồng đâu cả."
Sắc mặt Giang Hoàn chợt trầm xuống: "Không thấy? Sao lại không thấy?"
"Diêu Vô Khuyết nói nửa đêm cậu ấy tỉnh lại thì thấy người và balo đều biến mất rồi. Ngày cả khoá cửa sổ cũng không có. Cậu ấy đoán có lẽ nhóc ấy trốn ra từ cửa sổ."
Một người từng trải qua quá trình huấn luyện chính quy của lính đánh thuê lại để một đứa trẻ trốn khỏi lầu ba ngay dưới mắt mình? Chuyện này quá vớ vẩn! Giang Hoàn tạm ngừng, sau đó cực kỳ tức giận: "Còn Diêu Vô Khuyết đâu rồi? Chuyện cạy khoá to tiếng thế mà cậu ấy cũng không nghe thấy sao?"
Hắn không khống chế âm lượng. Phó đội trưởng và một người đội viên khác nghe tiếng, nhanh chóng nhô đầu ra xem.
Tiêu Văn vội vàng nói: "Cậu ấy và bé Nhân đã ra ngoài tìm người rồi."
"Có phải nó cố ý không?" Giọng điệu của Giang Hoàn không thân thiện lắm: "Cố ý thả Giang Đồng trốn thoát."
Tiêu Văn nôn nóng: "Đội trưởng... Không phải đâu đội trưởng. Vô Khuyết sẽ không làm như vậy đâu..." Cô càng giải thích càng cảm thấy vô lực. Ở đây ai đều biết rằng Diêu Vô Khuyết không thích Giang Đồng, nếu Giang Đồng rời đi, Diêu Vô Khuyết chắc chắn sẽ vỗ tay ăn mừng.
Nhưng trước giờ đội trưởng chưa từng nói những lời hoài nghi đồng đội như vậy. Đối với đội trưởng, Giang đồng quan trọng đến thế sao? Rốt cuộc đứa nhỏ này là ai?
Phó đội trưởng bị đánh thức, sau khi nghe kể lại mọi chuyện, anh ta bảo đội viên cùng phòng đi đánh thức những người khác dậy. Anh ta xoa mái tóc rối tung vì mới ngủ dậy của mình, nói: "Đội trưởng Giang, anh yên tâm đi. Dù có phải xới tung chỗ này lên, chúng tôi cũng sẽ tìm được thằng nhóc đó về lại cho anh."
"..." Giang Hoàn vẫn giữ nguyên tư thế cầm đèn. Hắn hơi cúi đầu, bóng tối sau lưng hắn tựa như có thể nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào. Từ trước đến nay, hắn là hình tượng của sự kiên cố, là cây cột vững chắc không bao giờ ngã nhưng tại giờ khắc này, trên người hắn lại toát ra vẻ cô độc và yếu ớt, khiến người khác thấy không đành lòng.
Tiêu Văn không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ có thể thăm dò kêu hắn một tiếng.
"Thôi." Giang Hoàn bỗng nhiên nói. Hắn trông có vẻ mệt mỏi, gọi các đội viên chuẩn bị xuống lầu: "Thôi. Nếu nó thật sự không muốn theo tôi thì cứ để nó đi đi."
"Nhưng mà đội trưởng..."
Giang Hoàn xua tay, ngắt lời Tiêu Văn: " Đi gọi Diêu Vô Khuyết và Chung Nhân quay lại, mọi người quay về ngủ đi." Nói xong, hắn quay người, nhìn lại căn phòng tăm tối, sâu hút kia. Hắn đứng như trời trồng, trong người chẳng còn cảm giác muốn ngủ nữa. Trước mặt các đội viên, Giang Hoàn tắt ngọn đèn trong tay, đặt nó lên bàn rồi bắt lấy tay vịn cầu thang bằng gỗ, từ từ đi xuống lầu. Hắn mở đèn trần trong phòng khách rồi đi đến, ngồi trên sô pha.
Trên trời, các vì sao lấp lánh. Mà trong một khu nhà kia, đèn vẫn sáng suốt đêm.