Sau khi làm thủ tục xuất viện xong , cô thay bộ quần áo bệnh nhân ra và sắp xếp lại đồ đạc của mình .
Phía xa xa , anh ta nhìn từng hành động nhỏ của cô một cách chăm chú mà không một chú ý mọi thứ xung quanh. Rồi anh nhìn thấy cô xếp đồ lâu quá thì lên tiếng nhắc nhở cô .
" Nè , sao cô xếp đồ thôi mà lâu vậy hả . Cô có biết xếp đồ không thế " Anh hơi phát bực ,nhìn cô xếp lâu như vầy thà để mình xếp còn nhanh hơn đó
Cô bị anh ta nói như vậy thì nổi cáu lên , đã đứng đấy nhìn rồi còn chê cô xếp đồ chậm nữa . Thế sao anh ta không ra phụ cô chứ ... nhưng ý nghĩ đó ngay lập tức bị cô gạt phăng ra khỏi đầu. Người cao ngạo , băng lãnh như anh ta mà giúp cô phụ cái gì chứ .
" Anh có giỏi thì ra đây xếp đồ đi , xem có nhanh hơn tôi xếp không. Mà ở đó mà nói tôi chứ " Cô phồng má lên mà nhìn về phía anh ta , mặt hơi quạo
Anh ta nghe cô nói thế thì cũng tiến lại gần phía cô . Nhìn biểu cảm vừa rồi của cô , anh thấy cô có chút đáng yêu đó chứ . Anh lấy tay gạt phăng cái suy nghĩ đó đi , sao mình lại nghĩ cô ta đáng yêu vậy chứ ... không phải mình nên hận cô ta à .
" Được , cô để đó tôi xếp đồ cho . Nhìn thấy cô lề mề mà tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tong-xin-anh-buong-tha-cho-toi-/3651201/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.