Khương Ngọc Nhu vào viện đến nay cũng đã được 1 tuần rồi... nhưng cô như không muốn tỉnh dậy. Cô cứ hôn mê mà nằm im trên chiếc giường trắng kia , im lặng đến đáng sợ, dường như cô sẽ hôn mê như vậy mãi vậy.
Trời bên ngoài, những tia nắng sáng sớm đã thức dậy rất lâu rồi. Nhưng tia nắng ấm áp đã sớm chiếu xuống khắp trên đất , từng đám mây trắng trắng trên bầu trời di chuyển theo thời gian nhanh dần rồi tan đi . Mọi thứ bên ngoài đều thật đẹp , nhưng những sự vật đó cũng chẳng làm cho cô tỉnh dậy.
Một khuôn mặt thanh tú duyên dáng đó , vẫn luôn nhắm chặt mặt nằm im ở giường bệnh kia .
" Nhu Nhu à , đến khi nào mày mới tỉnh dậy vậy. Bên ngoài thời tiết rất đẹp đó, rất phù hợp để đi chơi và chụp ảnh đó " Tần Thanh Thanh được nghỉ nên vào thăm và trò chuyện với đứa bạn mình , mong rằng nói chuyện sẽ giúp nó sớm tỉnh dậy
Khương Ngọc Nhu mắt nhắm nghiền im lặng
" Nếu mày còn sợ ,hay tức giận... thì tao với Kiều Anh đã đánh hắn ta giúp mày hả giận rồi . "
Khương Ngọc Nhu vẫn im lặng
" Mày hãy tỉnh dậy mà nói chuyện với tao đi Nhu Nhu à ... tao nhớ mày lắm... mày dậy đi mà ... huhuhuhu ..." Tần Thanh Thanh nhìn khuôn mặt tuy đã hồng hào hơn lúc mới vào đây rồi ... nhưng mà nhìn khuôn mặt im lặng kia của nó làm Thanh Thanh không thể kìm lại cảm xúc mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tong-xin-anh-buong-tha-cho-toi-/3650374/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.