-Anh Nam nhớ nói mẹ hai cho anh qua nhà Băng nha.-Nó ôm chầm lấy anh Nam của nó nước mắt giàn giụa nói. Nam cũng vậy khóc òa lên vậy là từ hôm nay nó phải đi rồi cậu sẽ không thể chơi với nó nhiều nữa.
Mẹ hai nó cười hiền hậu khéo nó ra khỏi người Nam rồi bế nó lên
-Được rồi, mẹ hứa sẽ chở anh Nam vô chơi với con được chưa, ở nhà mới phải ngoan nghe lời bà ngoại nghe chưa.- Nó gật đầu nhẹ, mẹ hai nó hôn lên má nó.
Rồi lần lượt các ba mẹ nuôi lại ôm, hôn nó chỉ duy nhất Tuyết là không điếm xỉa tới. Trong lòng cô thật sự rất vui khi biết chuyện nó sẽ chuyển đi, Tuyết không muốn nhìn mặt nó bởi vì như vậy cô sẽ nhớ tới ba nó.
Ngôi nhà mới của nó tuy không to nhưng nó lại rất thích, Ngôi nhà nhỏ xinh, còn có sân trước rất rộng có cả mái che nắng, điều nó thích nhất là trước nhà còn có một cái xích đu nhỏ cho hai người ngồi.
Bà ngoại nó cứ tưởng về đây ở nó sẽ trở nên vui vẻ hơn khi tránh xa mẹ nó. Nhưng bà không biết rằng nó rất khó kết bạn, nó sợ gặp người lạ. Sau khi chuyển nhà, bà có bảo nó ra ngoài làm quen với bạn mới, nhưng nó không chịu đi cứ ở nhà chơi đồ chơi trong suốt hai tháng về đây.
Một hôm nọ, nó ngồi chơi ở trước sân, trong khi đó có ba đữa nhóc bên ngoài xì xầm lên kế hoạch gì đó
- Bé, em sẽ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tinh/2146027/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.