Hàn Đống quay về Phù Thành, sau bốn ngày đóng cửa, quán mỳ Hữu Gian lại được mở cửa lần nữa.
Giang Mi Ảnh thấy thời gian này nói dài cũng không dài, nhưng cô đã đợi rất lâu rồi.
Tối đó, cô đến quán mỳ ăn cơm.
Hàn Đống thấy cô, không đổi sắc mặt gật gật đầu, chờ đến lúc Giang Mi Ảnh gọi món xong, anh ghi đơn, nhét sổ vào túi ngực, không nói một lời liền tiến vào bếp.
Giang Mi Ảnh cứ cảm thấy bộ dáng thâm sâu khó đoán của anh như đang phóng địa lên, nhưng mà Hoàng Như Như không còn ở đây, nên cơ hội tìm người nói chuyện cũng không có.
Giang Mi Ảnh vùi đầu chơi điện thoại, ngón tay sạch sẽ thon dài liền bưng bát mỳ trộn đặt trên bàn, vang lên một tiếng “cạch”.
Giang Mi Ảnh ngẩng đầu nhìn Hàn Đống, còn anh cúi đầu nhìn cô.
Không thấy rõ mặt Hàn Đống, nhưng Giang Mi Ảnh thấy được hai mắt sống động của anh, bên trong dường như luôn phát sáng. Hiện tại anh trầm tĩnh mà anh hùng, cả người vẫn im lặng không nói gì.
Giang Mi Ảnh nghi hoặc hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”
Hàn Đống hỏi: “Nơi này có ai ngồi không?”
Giang Mi Ảnh: “…”
Vào ngày chủ nhật, Giang Mi Ảnh tìm tới vào khoảng thời gian không phải giờ ăn, nên chỉ có một người khách là Giang Mi Ảnh. Nhân viên mới cũng là một cô bé, chưa quen việc lắm, đang chạy tới chạy lui quét dọn vệ sinh, cô bé đẩy cửa ra ngoài quét sạch lá rụng đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tien-sinh-anh-la-cua-em-/3651026/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.