Giang Mi Ảnh ngồi trên sô pha, cô vùi đầu, áy náy không thôi xin lỗi lần nữa: “Em thật sự không cố ý. Chỉ là ngửi thấy mùi hương, lại nhìn đến miếng thịt bò kia, thật sự không có cách nào kiềm chế được bản thân, chỉ muốn phun ra… Thật sự rất xin lỗi, anh Tiêu.”
Từ lúc nhỏ, Giang Mi Ảnh đã gọi Tiêu Dẫn Chương là “Anh bé”, lớn hơn một chút liền gọi “Anh Tiêu”. Chờ đến sau này gia đình Giang Mi Ảnh chạy khỏi Phù Thành như tránh ôn dịch, bay đến thủ đô, đến lúc gặp lại nhau lần nữa, Giang Mi Ảnh đã học cách lễ phép khách sáo gọi anh “Bác sĩ Tiêu”.
Từ khi gặp lại tới nay, đây là lần đầu tiên Giang Mi Ảnh gọi anh là “Anh Tiêu”, nhưng lại dưới tình huống này, mang theo hổ thẹn mà xin lỗi —— làm Tiêu Dẫn Chương càng đau lòng.
Giang Mi Ảnh tựa như một hạt giống cây thường xuân, từ khi anh còn bé, đã bén rễ trong lòng anh, tăng trưởng theo từng năm, dần dần lớn lên, cô bé trưởng thành tự do hoang dại giống cây thường xuân, biến thành một cô nhóc mập mạp, mặt mày thanh tú, nhưng lại bị sự mập mạp giam cầm trong ụ thịt trên mặt.
Đến một ngày nọ, anh về nhà vào nghỉ đại học, nhìn thấy cô gái nhỏ nhà hàng xóm kia đột nhiên thon gầy trổ mã thành một cô bé yêu kiều, lòng anh đầy kinh ngạc. Cả người cô bẩn thỉu, sợ hãi rụt rè co rúm vào góc tường cửa nhà khóc thút thít, anh nhìn ra bên ngoài bức tưởng cầu thang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tien-sinh-anh-la-cua-em-/3651025/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.