🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giang Mi Ảnh vừa bước vào cửa nhà, liền bắt đầu cởi quần áo trên người ra, sau đó nhào vào trong ổ chăn hờn dỗi.

Sao trên thế giới lại có người đáng ghét như Hàn Đống vậy!

Cô tốt bụng cho anh ta công thức, kết quả người nọ đã không hợp tác trong công việc thì thôi, lại còn gặng hỏi tới cùng nguyên nhân cô lãng phí lương thực.

Còn chưa kể đến Hàn Đống gần như hủy hoại ba năm cuộc đời cô!

Chỉ vì cô dùng số điện thoại cũ của anh, cuộc sống tốt đẹp của cô đã phải chịu quấy rầy suốt ba năm.

Ai biết được anh có nhiều bạn bè người thân đến thế, tất cả mọi người bên cạnh anh đều gọi điện thoại, nhắn tin cho cô!

Hiện tại, Giang Mi Ảnh dường như có thể khẳng định, Hàn Đống, ông chủ phiền phức của quán mỳ nhỏ, chính là “Hàn Đống” cái vị “quấy rầy” kia trong ba năm cuộc đời cô.

Cho dù thế nào Giang Mi Ảnh cũng không thể nuốt trôi cục tức này. Thế là, cô kéo chân ra, ngồi dậy, bắt tréo chân “lách cách lách cách” gửi tin nhắn cho Chefcap.

Tiểu Viên Cảnh Tường: “Có đấy không? Tôi hỏi anh một chuyện.”

Chefcap nhắn đáp rất nhanh: “Ừ.”

Tim Giang Mi Ảnh đập càng ngày càng nhanh vì kích động, trong lòng cô có một loại hưng phấn trước khi chuẩn bị báo thù.

Tiểu Viên Cảnh Trường: “Lần đầu tiên tôi đến quán mỳ của anh, nghe thấy mấy người làm nói chuyện ăn sinh nhật anh, anh sinh nhật ngày 4 tháng 3 sao?”

Chefcap: “Đúng rồi. Cô tới quán mỳ ngày đó sao?”

Giang Mi Ảnh hít sâu một hơi, tung ra câu hỏi cuối cùng.

Tiểu Viên Cảnh Trường: “Ừ. Tôi hỏi anh, trước kia có phải anh dùng số di động đuôi 1993 đúng không?”

Chefcap: “Làm sao cô biết được?”

Giang Mi Ảnh nở nụ cười vì thực hiện được ý đồ, ngón tay nhanh chóng gõ một đoạn dài.

Tiểu Viên Cảnh Trường: “Tất nhiên tôi biết! Hiện tại tôi đang dùng số điện thoại của anh! Anh có biết anh hại tôi thảm đến cỡ nào không?! Anh trốn bỏ nhà đi có thể đừng quấy rầy đến cuộc sống sinh hoạt của người khác được không! Cứ hai ba ngày lại bị mắng là thằng nhóc thối tha, đứa con bất hiếu! Luôn có người gọi điện tới quầy rầy, gọi tôi là Giám đốc Hàn! Hàng tháng còn có thông báo giục đóng tiền của công ty điện nước! Sinh nhật hàng năm của tôi, ngân hàng cũng không gửi tin chúc mừng! Thế nhưng sinh nhật anh thì lại nhận được mười mấy cái tin nhắn! Anh hỏi làm sao tôi biết được ư? Để tôi kể anh nghe bài học xương máu!” Ngoài wordpress của Uri Micasa, các nguồn khác đều là ăn cắp.

Giang Mi Ảnh cảm thấy mình thật sự rất đáng thương. Nếu không phải trước kia cô nạp lần đầu tận năm trăm tệ để tham gia hoạt động của công ty viễn thông, hơn nữa còn bỏ tiền ra mua được số đẹp, thì cô đã sớm đổi số điện thoại từ lần đầu tiên nhận được điện thoại quấy rối rồi.

Lúc ban đầu có một đống người gọi điện thoại đến, trừ bố Hàn Đống, do tôn trọng cùng đồng cảm nên không bị kéo vào danh sách đen, còn các số quấy rối khác cô đều kéo vào sổ đen hết.



Hiện tại đã qua ba năm rồi, có quá nhiều người cùng tin tức liên quan đến số điện thoại này, rút dây động dừng, thật sự không có cách nào đổi số điện thoại. Suy xét đến tương lai vẫn phải về thủ đô, Giang Mi Ảnh liền không đổi số điện thoại nữa.

“…” Ở một đầu khắc, Hàn Đống cầm điện thoại ngây ra như phỗng.

Qua giờ cao điểm, không có nhiều thực khách trong quán, tiếng nói chuyện truyền tới từ các nhóm người túm năm tụm ba.

Hàn Đống sững sờ đứng bên quầy, đầu óc trống rỗng, tạm thời không hiểu được một chuỗi dài những lời lẽ tức giận này mà Tiểu Viên Cảnh Trường gửi đến.

Anh ngơ ngác hỏi: “Cô là ai?”

Tiểu Viên Cảnh Trường: “Tôi là Giang Mi Ảnh! Biết rồi chứ! Đồ khốn!”

Giang Mi Ảnh cười lạnh, cảm giác được sự tức giận của mình đều đã phát tiết ra ngoài, muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, cô có thể tưởng tượng được, khuôn mặt Hàn Đống ở đầu bên kia muôn màu muôn vẻ biết bao nhiêu.

Nhưng mà Hàn Đống mặt liệt, sắc mặt của anh vẫn dáng vẻ bình tĩnh như cũ, chẳng qua ánh mắt ngạc nhiên đã bán đứng cảm xúc của anh.

Anh sững sờ một hồi lâu, rốt cuộc cũng hoàn hồn lại.

Anh vừa rồi mới biết Giang Mi Ảnh dùng số cũ của mình, xét lúc đó anh trốn bỏ nhà đi rất đột ngột, sau khi anh hủy đăng ký số điện thoại, Giang Mi Ảnh tình cờ dùng lại số đó, chắc chắn đã bị bạn bè người thân anh quấy rầy một thời gian. Anh còn đang suy nghĩ xem Giang Mi Ảnh có biết anh là chủ nhân cũ của số điện thoại kia không, không ngờ cô đã tự mình thốt ra. Chỉ đăng trên urimicasa.

Hàn Đống nghĩ cũng thấy khôi hài, dở khóc dở cười.

Hình tượng Tiểu Viên Cảnh Trường lạc quan phóng khoáng, tận tụy lại thông minh, đột nhiên trở nên sống động hẳn lên. Cô có mái tóc nâu ngắn ngang tai, khuôn mặt trái xoan, mắt đào hoa xinh đẹp, chiếc mũi cùng đôi môi nhỏ nhắn. Dáng người không cao, rất gầy bé, trang điểm thời trang.

Cô còn rất sợ sệt, nói chuyện nhỏ nhẹ. Nhưng lúc thẹn quá hóa giận, cả khuôn mặt cũng có thể căng đỏ bừng, sau đó trừng mắt nói chuyện với anh, giọng cố gắng nói to, nhưng vẫn thiếu khí thế như cũ.

Đáng yêu như bé mèo con “hung dữ khổng lồ”.

Hàn Đống cười.

Anh dường như có thể tưởng tượng được, lúc này, Giang Mi Ảnh ở đầu bên kia đang dựng lông chửi bới anh như nào.

Tiểu Viên Cảnh Trường: “Tôi chưa từng gặp qua người đáng ghét bằng anh! Anh thân là đầu bếp thế mà lại trách móc thực khách nặng nề như vậy! Tôi chính thức thông báo với anh, hợp tác của anh và Tiểu Viên Cảnh Trường! OVER! Tạm biệt!”

Hàn Đống sửng sốt, vội vàng gửi lời xin lỗi qua.

“Rất xin lỗi.”

Hệ thống nhắc nhở: “Tiểu Viên Cảnh Trường đã kéo bạn vào danh sách đen.”

“…”



Nếu là anh, suốt ngày bị quấy rầy vì chủ nhân cũ của số điện thoại, lại còn bị đối tác hợp tác chỉ trích, anh cũng sẽ tức giận.

Hàn Đống bắt đầu suy ngẫm lại bản thân.

Giang Mi Ảnh, à không, Tiểu Viên Cảnh Trường, là một người rất nhiệt tình yêu thương mỹ thực. Có thể nhìn ra được từ Weibo của cô, cô rất quý trọng đồ ăn, không phải là người lãng phí lương thực này.

Nhưng biểu hiện của cô ở trong quán lại không giống như vậy.

Hàn Đống nhớ lại vẻ mặt của Giang Mi Ảnh lúc bỏ lại đồ ăn, thoạt nhìn cũng không cam tâm tình nguyện lắm, thậm chí đôi khi còn rất đau lòng. Đọc truyện tại Uri Micasa nhé mọi người.

Lại nghĩ tới lời Hoàng Như Như, Hàn Đống biết mình đã sai rồi. Giang Mi Ảnh nhất định là có lý do gì đó khó nói, không thể nói cho anh. Nhưng anh lại truy hỏi không ngừng, thậm chí buộc tội chỉ trích đối phương không tôn trọng đồ ăn.

Anh tiếp tục gửi tin nhắn cho Tiểu Viên Cảnh Trường, tin nhắn không gửi qua được, thậm chí bình luận Weibo cũng không được.

Hàn Đống thở dài, bất đắc dĩ mở giao diện SMS ra.

Giang Mi Ảnh không biết trí nhớ anh rất tốt đâu nhỉ.

Sau khi Giang Mi Ảnh giải quyết được cục ức trong ngực, cảm giác đã báo được thù lớn, cô ném điện thoại sang bên cạnh, hưng phấn lăn trên giường một vòng.

Cô hơi hiểu tính cách Hàn Đống, anh là người rất có lòng trách nhiệm.

Cho nên, cô không thèm nhắn trả lời anh, phải làm cho Hàn Đống áy náy mới được!

“Ting ——”

Điện thoại hơi rung lên.

Giang Mi Ảnh lăn trở lại bên điện thoại, nằm trên giường mở điện thoại lên xem thì thấy một dãy số lạ nhắn tin tới.

“Cô Giang, tôi là Hàn Đống, đây là số di động của tôi. Rất xin lỗi chuyện hôm nay, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”

“…”

Giang Mi Ảnh bất lực nằm trên giường, cảm giác không thể thở nổi.

Cô muốn đổi số điện thoại!

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.