Trong khoảng thời gian qua, Giang Mi Ảnh đã cho Hàn Đống rất nhiều công thức, ngoài ra còn từ chối tiền bản quyền mà Hàn Đống liên tục đề nghị.
Giờ nghĩ lại, đúng là quá tử tế.
Giang Mi Ảnh nhắc chuyện Hàn Đống với Tiêu Dẫn Chương, tràn ngập oán hận: “Loại người này, đúng như bố anh ta nói, không phải người.”
Người đáng ghét dù có bao nhiêu ưu điểm, thì cũng vẫn đáng ghét.
Tiêu Dẫn Chương dở khóc dở cười: “Có lẽ là hiểu nhầm gì đó ở đây, em cũng đừng phủ nhận toàn bộ.”
Giang Mi Ảnh lắc đầu: “Anh ta chính là loại đàn ông hẹp hòi, đáng ghét c.h.ế.t mất.”
“Nhưng mà, anh ta cũng là vị cứu tinh cuối cùng của em trước mắt đấy.” Tiêu Dẫn Chương vỗ vỗ đầu cô, nhỏ giọng an ủi, “Dù sao em chỉ cần ăn đồ ăn anh ta nấu là được rồi, cũng không cần tiếp xúc gì với anh ta đâu?”
Giang Mi Ảnh bĩu môi, thừa nhận chân tướng: “Vẫn phải tiếp xúc á, em còn chưa đưa được danh thiếp của sếp cho anh ta đâu!”
“…” Tiêu Dẫn Dương cạn lời đến cười.
“Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ giám đốc Lưu, mà đến lúc đó cả lão tổng cũng trách em thì làm sao bây giờ?” Giang Mi Ảnh buồn bực nói, “Cũng không biết tại sao muốn em làm chuyện này.” Cũng tại não cô nhất thời biên tập ra một tập chương trình gây tranh cãi đến vậy.
Tiêu Dẫn Chương thấy cô đã suy nghĩ thông suốt rồi, anh vỗ bả vai cô: “Được rồi, vậy thì lần sau em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tien-sinh-anh-la-cua-em-/3651010/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.