Giang Mi Ảnh ở lại quán mỳ một lúc lâu, đợi đến khi quán mỳ chỉ còn lại hai bàn khách, trong bếp cũng nhàn hơn, Hàn Đống cùng Trịnh Lâm Thiên đều đi ra.
Trịnh Lâm Thiên nhìn Giang Mi Ảnh, nhiệt tình chào hỏi: “Chị Giang, chị lại tới đấy à!”
Giang Mi Ảnh dần dần tiếp nhận sự nhiệt tình của Trịnh Lâm Thiên, cô mỉm cười, gật đầu.
Trịnh Lâm Thiên đang định đi tới nói chuyện một hai câu với Giang Mi Ảnh, thì bị Hàn Đống sai xuống bếp rửa đống bát đũa còn lại.
Một bàn khách rời bàn tính tiền, Hoàng Như Như đến quầy thu ngân đón bọn họ.
Một mình Hàn Đống đứng bên cạnh bàn của Giang Mi Ảnh, Giang Mi Ảnh cảm giác da đầu tê dại, giương mắt ngó nhìn anh, lại phát hiện tầm mắt anh vừa đúng đặt trên người cô.
Giang Mi Ảnh vội vàng né tránh ánh mắt, cô cụp mắt, nhưng trong lòng vẫn nhớ nhiệm vụ lần này cô tới.
Giang Mi Ảnh cắn chặt răng, nhỏ giọng nói với Hàn Đống: “Ông chủ Hàn, lần này tôi tới, là có chuyện muốn nói với anh.”
Hàn Đống nhìn ra được. Nửa bát canh gừng còn lại đã nguội lạnh, Giang Mi lại vẫn ngồi ở quán, giống như đang chờ cái gì, nhìn ánh mắt của anh như muốn nói rồi thôi.
“Có chuyện gì?”
“Ặc…” Giang Mi Ảnh cân nhắc từ ngữ rất lâu, rồi cẩn thận nói, “Trước kia chương trình của chúng tôi đã gây thêm phiền phức cho anh.”
Hàn Đống nghe lời nói, hơi chau mày, cũng không khách khí: “Là thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tien-sinh-anh-la-cua-em-/3651007/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.