Bên ngoài bầu trời dần xế chiều, từng đoàn xe lần lượt chạy băng băng trên đường để trở về tổ ấm sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, đôi mắt Vô Ưu khẽ lay động dần tỉnh lại sau giấc ngủ mê, toàn thân yếu ớt đột nhiên cảm thấy không còn sức lực nữa.
"Mình làm sao thế này?" Cô lẩm bẩm trong miệng.
"Cẩn thận." Phúc Minh lên tiếng lo lắng.
Vô Ưu nhìn thấy Phúc Minh có chút khó hiểu.
Không biết cậu đứng ở đó từ bao giờ đã nhanh tay dìu đỡ cô ngồi dậy, ân cần nói tiếp:
"Cô còn đang rất yếu đấy, nằm nghỉ chút đi."
"Tôi bị sao vậy bác sĩ?"
"Đừng gọi xa lạ như vậy, cứ gọi tôi là Phúc Minh được rồi."
Vô Ưu sắc mặt khá nhợt nhạt khẽ gật đầu.
"Cô..." Phúc Minh ngập ngừng, có chút khó nói.
Vô Ưu nhíu mày khó hiểu mà rặn hỏi: "Anh định nói gì với tôi sao?"
Do dự một lúc, Phúc Minh cũng lên tiếng:
"Cô có thai rồi, cũng được hai tuần. Hồi sáng do quá kích động nên đã ảnh hưởng đến đứa nhỏ nhưng cứu kịp thời. Không sao nữa rồi."
Nghe cậu nói, đôi mắt bỗng mở to tròn đầy kinh ngạc nhìn bác sĩ Phúc Minh mà lắp bắp.
"Tôi...Tôi có thai sao?"
Phúc Minh gật đầu chắc nịch.
Vô Ưu gượng cười quay đi, ánh mắt loé lên những tia buồn bã, một cảm xúc khó lòng mà nói hết ra.
"Mang thai sao? Là lần đấy." Vô Ưu thầm nói trong lòng rồi lại nhoẻn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thu-trong-anh/2759592/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.