[…]
Không biết đã ngủ bao lâu, Vô Ưu dần tỉnh, hai mắt nheo lại rồi khẽ mở nhìn xung quanh. Mọi vết thương trên người đều được chăm sóc bôi thuốc đến cái chân bị gãy cũng đã băng bó lại.
Nhưng cơ thể vẫn còn ê ẩm đau.
“Vô Ưu, cô thấy sao rồi?”
Một giọng nói trầm ấm quen thuộc cất lên, cô quay đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng nói ấy, hai mắt mở to đầy vẻ ngạc nhiên.
“Bác sĩ Phúc Minh, sao anh lại ở đây?”
Cậu đi bước nhẹ đến của cô, dịu dàng nói:
“Là Thiếu Tổng gọi tôi đến đây để băng vết thương cho cô. Vô Ưu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô lại thê thảm tới mức này? Rồi đứa nhỏ trong bụng thì sao?”
Đứng trước hàng loạt những câu hỏi ấy, cô buồn bã, ánh mắt trĩu nặng khẽ lắc đầu không biết trả lời thế nào.
Phúc Minh thấy thế thì lại càng lo lắng hơn, đương nhiên cậu là người biết rõ hơn ai hết việc bà Dục và Thanh Ý muốn hãm hại cô nhưng lại chọn cách im lặng.
Trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng, trái tim đập lên thình thịch như muốn cậu nói ra hết mọi tâm tư, nhìn cô như vậy thì lại không đành lòng. “Vô Ưu, cô có muốn rời khỏi đây không?”
Phúc Minh hỏi trong vô thức nhưng chợt giật mình mà xua tay né tránh.
“Xin lỗi, coi như tôi chưa nói gì.”
“Anh có thể giúp tôi rời khỏi đây sao?” Cô bỗng nhỏ giọng lên tiếng.
Phúc Minh nghe vậy thì bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thu-trong-anh/2759582/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.