Đôi lông mày của Âu Thiếu hơi cau lại, anh không nói gì cả vẫn là cái khuôn mặt vô tình ấy, đứng như một con bù nhìn không cảm xúc.
Cảm giác thật bất lực khi phải nói đi nói lại cả ngàn lần nhưng anh không chịu hiểu.
Một người chỉ muốn tránh xa những cuộc tranh đấu vô nghĩa, sống một cuộc sống bình thường. Nhưng người kia thì ngược lại, vì sự ích kỷ của mình mà bất chấp kéo người ấy vào tận cùng của đau thương.
Anh vốn không hiểu tình yêu cần phải hi sinh, tự nguyện chứ không phải là ép buộc.
Cả hai cứ như vậy lại chìm vào không khí im lặng, cứ nhìn nhau và rồi chẳng nói lời nào.
“Nhìn em như vậy tôi cũng rất đau, em có biết không?” Tiếng lòng anh buồn bã cất lên.
Một tia buồn thấu lòng chợt loé lên rồi lại vụt tắt như một ngôi sao băng vụt qua.
Đôi mắt Vô Ưu bỗng trở nên lo lắng như vừa nhớ ra chuyện gì đấy, đang định lên tiếng thì Âu Thiếu như hiểu cô định nói gì mà trả lời luôn.
“Không cần phải lo. Tôi đã đón em gái của em về đây để tiện chăm sóc cho rồi.”
Cặp mắt trợn tròn đầy thất kinh, giọng nói tỏ ra khó chịu “Ai cho anh tự ý quyết định như thế?”
“Em là vợ tôi, tôi có quyền lo cho em vợ thì đã là gì sai?” Anh thản nhiên trả lời.
Vô Ưu nhướng mày “Ai lại vợ anh?”
Âu Thiếu cười nhẹ “Bây giờ thì chưa, nhưng chỉ cần qua một tuần nữa thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thu-trong-anh/2759580/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.