“Dục Âu Thiếu, anh làm loạn đủ chưa? Đây là bệnh viện…”
Giọng nói lớn của Vô Ưu làm cả hai khựng lại, Âu Thiếu không nói câu nào, bá đạo đi tới chỗ cô nâng chiếc cằm nhỏ bé ấy lên trước mặt, trầm thấp giọng nhưng lại pha chút lời cảnh cáo.
“Chuyện ba năm trước tôi không truy cứu nữa. Cái chết của mẹ tôi, tôi cũng sẽ bỏ qua nếu em chịu ngoan ngoãn ở cạnh tôi. Em gái của em sẽ không phải sống trong bệnh tật nữa.”
Phúc Minh thấy Vô Ưu bị anh bắt nạt thì đi tới đẩy anh ra, giơ tay ra bảo vệ cô, gắt gỏng khó chịu “Đừng đem mấy cái chuyện ấy ra ép buộc Vô Ưu.”
Nhìn thấy người phụ nữ của mình được người đàn ông khác bảo vệ thì lại tỏ ra ghen ghét, một bình giấm chua nồng nặc.
“Vô Ưu. Em chọn đi. Hắn hay tôi?”
“Không phải anh đã từng nói không yêu tôi nữa sao? Bây giờ lại chạy tới đây làm loạn? Tôi không cần anh thương hại, tôi thà chấp nhận chết trong tù cũng không muốn quay trở về căn nhà địa ngục ấy một chút nào.”
“Căn nhà địa ngục?Lục Vô Ưu, gan của em cũng không nhỏ đâu. Tôi nói không yêu em nữa chứ không có nghĩa là sẽ vứt bỏ em.”
Đôi lông mày nhướng lên với vẻ khó chịu trước thái độ ngang ngược của anh.
“Sao lại có một con người vô lý như cậu chứ?” Phúc Minh nghe xong cũng không nhịn được mà lên tiếng.
“Vô lý sao?” Âu Thiếu bật cười khẩy.
“Tôi không thích ai ăn đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thu-trong-anh/2759565/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.