Không khí bỗng chốc trở nên im lặng, chỉ còn tiếng kêu của chiếc đồng hồ nhỏ “Tích tắc, tích tắc.”
“Vô Ưu, xin em… Cho anh một cơ hội. Có được không?”
Bất ngờ giọng của người đàn ông ấy vang lên đầy thống khổ, hối lỗi và ân hận.
Bây giờ anh chỉ muốn chuộc lại những lỗi lầm những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô. Tất cả mọi thứ mà anh chưa làm được gì hết trong suốt ba năm qua.
Anh ôm chặt cô trong lòng cứ như chỉ cần lơ là một chút, là cô sẽ biến mất mãi mãi.
“Anh nuôi… Anh sẽ nuôi nó. Em nói đứa nhỏ là con anh mà, đúng không? À không, anh sẽ nuôi hai mẹ con em.”
Vô Ưu nghe nhưng cũng không trả lời, thất vọng về anh quá nhiều nên cũng chẳng dám tin anh một lần nữa, ấm ức mà nghẹn nức thành tiếng.
“Đừng khóc nữa, anh sai rồi. Anh sẽ không bao giờ để em khóc hay chịu khổ nữa đâu. Vô Ưu, anh yêu em. Đừng bỏ anh.”
Cô vẫn im lặng không trả lời.
Làm sao cô có thể tha thứ cho những gì anh đã làm với cô, lăng mạ và sỉ nhục những vết thương cứa đến tận sâu đáy lòng thì làm sao có thể lành lại?
Người ta nói thời gian có thể chữa lành vết thương nhưng thực ra nó chẳng thể chữa lành được vết thương nào cả, nó đang chỉ muốn chúng ta chấp nhận rằng, những điều không muốn nó cũng đã xảy ra rồi và không thể thay đổi được…
Một trái tim mỏng manh được ví
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thu-trong-anh/2680316/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.