“A!..” Cảm nhận được những đầu ngón tay của Âu Thiếu đang thăm dò cơ thể mình, Vô Ưu càng run lê kịch liệt hơn.
Chiếc áo sơ mi mỏng trên người chỉ trong vài giây đã bị Âu Thiếu mở bung từng nút, cơ thể trắng mịn cùng với những vết bầm tím trên da còn hơi lờ mờ, anh vô thức đưa tay lên sờ vào chúng, đôi lông mày nhíu mày khó hiểu buột miệng nhỏ giọng hỏi.
“Cô bị sao vậy? Những vết này ở đâu ra?”
Vậy mà anh còn hỏi được câu này sao? Rốt cuộc là say thật hay đang giả bộ say?
Đôi môi bậm chặt bật cả máu, nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ tủi hờn.
Nhưng hỏi xong, Âu Thiếu cũng chẳng mấy bận tâm nữa, anh rút tay về, chen cơ thể rắn chắc của mình vào giữa hai chân đang đạp loạn xạ của Vô Ưu, anh cắn răng, trầm thấp giọng nói: “Thả lỏng.”
Vô Ưu lắc đầu liên tục, hai tay bị trói trên đỉnh đầu cố gắng thoát ra một cách vô vọng.
Âu Thiếu cởi từng chiếc áo trên người, để lộ cơ thể tám múi cuồn cuộn săn chắc, cùng với chiếc thắt lưng được cởi bỏ, chiếc quần cùng theo đó được anh vứt xuống giường nhanh chóng.
Cô hét lên “Dừng lại. Dục Âu Thiếu, tên cầm thú nhà anh.”
Âu Thiếu khom người, ngón tay đặt lên trên miệng Vô Ưu như để ra hiệu muốn cô im lặng.
“Suỵt.”
Toàn thân Vô Ưu run lên kịch liệt nhìn người đàn ông trước mặt mà bất lực. Giá như bây giờ có ai đến thì tốt biết mấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thu-trong-anh/2680300/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.