“Vâng.”
Sau khi Lâm Trĩ rời đi, sắc mặt Âu Thiếu bỗng trở nên biến sắc khó coi, mặt trắng bệch cứ như không còn một giọt máu nào. Anh ngồi xuống, vén gấu áo lên, để lộ vết thương bị đâm đang chảy máu thấm đỏ qua từng lớp băng bó, nhìn thôi cũng đủ biết nó đang trở nên nghiêm trọng hơn.
Anh nhìn vào vết thương ấy, chợt khẽ cười trong đau khổ thành tiếng, lẩm bẩm trong miệng.
“Cái chết có gì đáng sợ chứ? Cứ sống như bây giờ không có em, anh càng đau hơn.”
Thật tệ phải không?
Âu Thiếu nhẹ nhàng kéo áo xuống. Trong không gian tĩnh mịch của căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng thở dài đến não lòng, đôi mắt buồn rười rượi một lần nữa nhắm lại để cảm nhận. Không khóc được cũng không buồn được, cứ bình thản như vậy đến nhói đau. Cảm giác nó lạ và tệ thật đấy.
“Chúng ta quay lại có được không? Anh…Lại nhớ em rồi!”
[…]
Nửa tiếng sau, Trợ lý Lâm Trĩ bước vào, trên tay còn cầm theo một máy quay đặt lên trên bàn.
“Thiếu Tổng, bên trong là toàn bộ quá trình.”
Âu Thiếu không nói, anh im lặng nhìn vào cái máy quay một lúc.
“Cô ta thế nào rồi?”
Lâm Trĩ ngập ngừng “Tệ…Thảm lắm.”
“Đi thôi.”
Dứt lời, Âu Thiếu cầm lấy máy quay rồi đi ra ngoài, không ai hiểu anh đang nghĩ gì cả, chỉ còn thấy trong đôi mắt anh tràn ngập sự hận thù đến đáng sợ.
Thanh Ý lúc này trông vô cùng thảm hại, quần áo bị xé rách, phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thu-trong-anh/2680270/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.