“Câu chuyện đến đây là hết,” Thời Sơn Diên vươn tay che lại mắt Yến Quân Tầm, “bạn nhỏ nên đi ngủ rồi.”
“Chưa hết,” lông mi của Yến Quân Tầm sượt qua lòng bàn tay Thời Sơn Diên, cậu cau mày một xíu như là phản đối, “trong miệng em vẫn còn mùi sữa.”
“Vậy thích mà,” Thời Sơn Diên rời tay đi vò rối tóc Yến Quân Tầm, rồi cứ giữ nguyên tư thế ấy để hôn cậu, “em thơm phưng phức này.”
Lúc này mặt Yến Quân Tầm rất đỏ, nhưng mà không phải vì xấu hổ mà do cậu đang phát sốt. Sau khi nụ hôn kết thúc cậu lẩm bẩm than vãn: “Sức khỏe em tệ quá.”
Yến Quân Tầm rất không hài lòng với cơ thể của mình trong hiện thực, gần đây cậu cứ hay vung vẩy tay chân trước gương những muốn tìm hai múi cơ vẫn chưa đánh mất.
“Ừm…” Thời Sơn Diên an ủi thiên tài nhỏ, “qua mùa đông em có thể bắt đầu rèn luyện.”
“Mùa đông ở đây kéo dài năm tháng,” Yến Quân Tầm ôm tay, vẻ mặt nghiêm túc, “em còn phải làm một con gà nhép suốt năm tháng nữa,” càng nói cậu càng bất mãn với chính mình, “vóc người cũng lùn.”
“Một mét bảy lăm cũng khá ổn rồi,” Thời Sơn Diên chống đầu, kéo chăn lên đến tận cằm cho Yến Quân Tầm, “em dùng một đòn là đã hạ gục được Phác Lận.”
“Nhưng anh còn cao mét tám chín kìa, có cả cơ bắp với đường nhân ngư nữa chứ.” Yến Quân Tầm vừa nói vừa tung chăn ra, vén vạt áo ngủ lên xong còn vỗ một cái, “em chẳng có gì hết.”
“Em rất trắng,” Thời Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thoi-thu-liep/1038931/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.