Thời Sơn Diên hút thuốc bên vệ đường, đó là kỹ năng hắn mới học được. Bấy giờ có một cánh chim vút ngang qua bầu trời, hắn ngẩng đầu lên, thấy chim kia bay về hướng đường chân trời u tối. Hắn giơ cái tay cầm thuốc lên, nhắm một mặt lại hướng vào con chim kia, nói nhỏ: “Bịch.”
Bóng chim rơi xuống đáp lại.
Thời Sơn Diên dụi thuốc vào cạnh mui xe, rồi nghe thấy tiếng cửa mở đằng sau lưng.
“Đệt!” người đi ra trước xách túi vải, sải bước đi về phía Thời Sơn Diên: “Mẹ mày lại đốt mui xe của ông!”
Thời Sơn Diên không trả lời.
Người kia đi tới cạnh xe dùng tay lau mui xe mấy cái, cái vết ố vàng kia nhìn rất tức mắt. Gã nghiêng đầu nhìn sang Thời Sơn Diên, ánh mắt độc địa: “Tay mày cụt rồi đấy hả, thằng vô lại.”
Thời Sơn Diên tỏ vẻ hẵng còn chưa thỏa: “Ông trừ lương tôi cũng được.”
“Mày bị đuổi,” gã chỉ vào Thời Sơn Diên, “một xu tao cũng không cho mày, cút về bãi rác của mày mà nhặt xác chuột đi.”
Thời Sơn Diên nói: “Một xu cũng không có à?”
“Không có,” kẻ kia giơ tay gãi gàu, “trừ phi mày liếm sạch mui xe cho tao,” đàn em của gã lục tục đi ra, đứng sau lưng gã. Gã lại tiến thêm một bước về phía Thời Sơn Diên, nói: “Mày nghe rõ chưa? Liếm, sạch, cho, tao.”
Ánh mắt của Thời Sơn Diên nhìn qua gã, qua những tên đàn em đằng sau, rồi mới quay vòng lại mặt của kẻ kia. Hắn mỉm cười, nhét bật lửa vào túi mình, khôn khéo đáp: “Được thôi.”
Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thoi-thu-liep/1038930/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.