Tô Hạc Đình không nhận được lời đáp nào thì kinh hoàng thốt lên: “Mấy người tử trận rồi!”
“Đừng có nói gở thế,” Phác Lận đốp lại, “bọn này vẫn còn sống sờ sờ đây!”
“Trả lời lẹ lên chứ,” Tô Hạc Đình kéo chặt dây áo hoodie, mũ áo bóp mặt cậu lại tròn trịa, “toàn bộ chỗ này đều đang nằm trong mắt anh S đấy.”
Yến Quân Tầm hỏi: “Ai?”
“A…” Tô Hạc Đình không thể nói hẳn tên ra vì sợ hệ thống giám sát xung quanh nghe được, cậu bèn biến tấu tên của Ares thành một điệu hát nghêu ngao, “A A… re re mến thương của tôi…”
Bố tên điên!
“Rồi rồi,” Yến Quân Tầm chặn miệng, “bọn tôi hiểu rồi!”
Thời Sơn Diên buộc chặt bông băng lại, hỏi: “Cậu vẫn đang ở Quang Quỹ à?”
Tô Hạc Đình vo tay nhét vào trong túi áo hoodie, cậu đứng bên cạnh cột đèn giao thông, mưa đêm xối đầm vai. Cậu nói: “Ừa, kiểm soát ra vào khu vực gắt quá. Số của tôi,” cậu quét mắt qua đám đông ồn ào chung quanh, “không dùng được nữa.”
Tô Hạc Đình chưa từng nói cho bất kỳ ai biết rốt cuộc cậu ta có bao nhiêu số hiệu. Yến Quân Tầm bật màn hình lên, nhìn thấy con số đang hiện lên lúc này là một số hiệu lạ hoắc. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“004 mang đến hệ thống này lạ lắm, nó có thể làm nhiễu hoạt động bình thường của tôi.” Yến Quân Tầm nói, “Cậu tuồn cuộc gọi vào kiểu gì đấy?”
“Bằng trí khôn của tôi chứ sao,” đèn xanh bên cạnh Tô Hạc Đình sáng lên, cậu chen vào đám đông lúc nhúc, “cậu tắt hết mấy thứ xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thoi-thu-liep/1038900/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.