Cửa xe mở ra, có người xuống cũng có người lên, khiến hành khách trong toa xe lại di chuyển. Thời Sơn Diên bị đẩy nghiêng về phía trước, vây Yến Quân Tầm trong khe hở của cánh tay và lồng ngực, mặc dù chỉ có mấy giây ngắn ngủi nhưng lại cảm nhận được mồ hôi sau lưng Yến Quân Tầm.
“Không cần,” Yến Quân Tầm quay đầu, rời khỏi tay Thời Sơn Diên, “bây giờ tôi không cần nữa.”
Thời Sơn Diên chẳng nghe vào câu sau, tay của hắn vươn ra đằng trước, lại ấn vào thành xe lần nữa. Cửa sổ xe mở một nửa, lúc đi không ngừng có cát bay điên cuồng va vào kính, khiến cho cả cánh cửa nhìn rõ bẩn thỉu. Yến Quân Tầm thầm tính lộ trình, bọn họ phải qua năm bến nữa mới được xuống xe.
Mẹ. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm bị ánh nắng len qua rèm cửa làm chói mắt, bên tóc mai cậu có mồ hôi, cảnh vật bên ngoài cửa xe đều bị nhuộm màu vàng sáng. Cậu không thích nắng, so với mưa thì ánh nắng khiến cậu cảm giác không có nơi lẩn trốn. Giống như bây giờ, cậu cũng cảm giác mình bị phô bày trước Thời Sơn Diên.
Mẹ nó chứ.
Phiền muộn của Yến Quân Tầm không có chỗ xả. Cậu ôm chặt túi đồ, mắt cụp xuống, nghe trong xe tiếng trò chuyện và tiếng ho khan, nỗi phiền muộn mang đến nóng nảy mạnh mẽ tấn công cả đầu óc lẫn thân thể cậu.
“Lúc đi cậu cũng đi chuyến này à?” Thời Sơn Diên đột nhiên hỏi.
“Ờ,” Yến Quân Tầm nhìn cửa sổ, trong khe cửa có một con bọ bị kẹt lại, cậu nói, “Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thoi-thu-liep/1038869/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.