“Giết bằng cái gì,” Thời Sơn Diên cúi người lấy bia ra, “tiếng mèo kêu hả?”
Giữa khúc nhạc nhí nhảnh, máy bán hàng lại không đúng lúc “meo” một tiếng, nhấp nháy ánh đèn rực rỡ. Mấy đứa trẻ con đuổi theo chó chạy lại gần, túm tụm quanh cái máy, học theo nó “meo” loạn lên rồi phá ra cười ngặt nghẽo.
Nét ửng đỏ trên gương mặt trắng nõn của Yến Quân Tầm không sao giấu được, cậu ôm túi đồ ăn lui lại phía sau mấy bước, có vẻ như bị tiếng cười của đám trẻ con hù dọa, mà cũng giống bị Thời Sơn Diên hù dọa.
Lon bia phát ra tiếng “tách”, hơi lạnh tỏa ra từ miệng lon. Thời Sơn Diên đưa bia tới trước mặt Yến Quân Tầm, hắn không muốn giọng mình nghe có vẻ quá hưng phấn nên chỉ có thể cố gắng đè thấp giọng rồi nói thật chậm: “Tôi mời cậu, uống mấy ngụm đi.”
Yến Quân Tầm nhìn như sẽ bốc hơi khỏi đây trong chớp mắt. Ánh mắt cậu vòng tới vòng lui hết từ Thời Sơn Diên sang tới lon bia, gượng gạo từ chối: “Cảm ơn, thôi khỏi, tôi phải về nhà. Gặp sau!”
Cậu nói “Gặp sau” rõ là mạnh bạo, giọng nghe chẳng khác gì hờn dỗi.
“Vậy tôi vứt đi đây,” Thời Sơn Diên dang tay trên miệng thùng rác, “tôi không uống bia rượu.”
Máy bán hàng tự động phụ họa ngay: “Ôi trời, lãng phí quá đi meo—”
Yến Quân Tầm ôm chặt túi bảo vệ môi trường, ánh mắt cậu dừng lại trên lon bia, không khỏi cảm thấy hơi hận nó.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Qua giữa trưa ánh nắng gay gắt, hun cho mặt đường mới đổ nhựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thoi-thu-liep/1038868/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.