Phần bình luận trực tiếp của Lưu Thần liên tục cập nhật, các kiểu chấm than chấm hỏi thi nhau xuất hiện, chúng mọc lên như nấm trên giao diện mạng, tranh nhau nhào qua màn hình ập vào người Trần Tú Liên.
【 Thật không vậy? 】
【 Lưu Thần hám fame đến nỗi bất chấp luôn rồi! 】
【 Chiêu trò của hắn đấy. 】
【 Bốn người??? Không phải trên báo nói mới có ba thôi sao? 】
“Phóng to màn hình hơn một chút đi.” Yến Quân Tầm bảo Khương Liễm.
Khương Liễm phóng to màn hình, Phác Lận ở đằng sau nhìn một hồi rồi nói trước khi Trần Tú Liên lại lên tiếng: “Cô ta đang ở trên sân thượng một tòa nhà gần tháp nước cũ ở khu cũ,” anh chỉ tay vào cái bóng mờ nhạt sau lưng Trần Tú Liên, “sau chiến tranh cục Thanh tra vẫn luôn muốn phá cái tháp này, tôi đã từng thấy trong báo cáo, cách chúng ta khoảng 20 phút đi xe.”
“Sang đó đi,” Khương Liễm lại bấm điện thoại, “tất cả chú ý! Đến chỗ tháp nước ở khu cũ!”
Có vẻ tinh thần Trần Tú Liên không được ổn. Yến Quân Tầm nghĩ, cô ta muốn làm vài việc để không còn hối tiếc. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Trần Tú Liên giơ một tay lên trước ống kính chỉ về phương xa: “Quê tôi ở một thôn nhỏ gần khu Đình Bạc, trước chiến tranh cục Thanh tra đã nói sẽ sáp nhập quê tôi vào Đình Bạc, nhưng đến giờ vẫn chưa làm.” Tóc trên trán cô dính bết vào vết thương, dường như cô muốn kể cho mọi người nghe một điều vẫn luôn làm cô tự hào. “Con gái tôi Cầm Cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thoi-thu-liep/1038865/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.