Khương Liễm ra đến cửa thì bị Yến Quân Tầm gọi lại, anh ta cứ nghĩ cậu sẽ nói chuyện về Thời Sơn Diên nên lúc quay đầu lại biểu cảm vô cùng nghiêm túc. Kết quả là Yến Quân Tầm chỉ nhìn nhìn rồi vứt cho anh cái chìa khóa xe nãy để quên.
“Số…” Khương Liễm bắt lấy cái chìa khóa, cố gắng đổi cách xưng hô, “Thời Sơn Diên có lẽ sẽ cần…”
“Anh nói cho Phó Thừa Huy,” gương mặt của Yến Quân Tầm bại lộ dưới ánh mắt trời làm hé ra sắc da trắng nõn đến khó tin, cậu nghiêm túc nói, “chỉ lần này thôi đấy.”
Khương Liễm ra dấu “Hiểu rồi”, anh hạ giọng thật thấp: “Cậu biết tại sao tối qua cậu ta lại không chạy không? Trước khi Phó Vận đi đã nói tôi nghe, Báo Đen đã cấy chip định vị vào cơ thể cậu ta.”
“À,” Yến Quân Tầm cảm giác nãy uống nước đá thành công cốc rồi, “Phó Thừa Huy vốn bán chip mà.”
“Tạm thời tôi sẽ không tháo còng tay của cậu ta,” Khương Liễm đi vòng qua hông xe, gọi với lại Yến Quân Tầm, “có việc thì nhắn qua máy liên lạc ID nhé.”
Yến Quân Tầm gật đầu, nhận ra Thời Sơn Diên đang nhìn mình qua lớp cửa kính. Cậu không thích bị nhìn chằm chằm như vậy, bị nhìn luôn khiến cậu cảm thấy không tự nhiên, nhất là bị loại người như Thời Sơn Diên dán mắt vào.
Khương Liễm chậm rãi lái xe ra khỏi con đường chật hẹp, bỗng nhiên lại ngửi thấy mùi khói. Anh hoảng hốt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Thời Sơn Diên đang ngả người lên lưng ghế ngậm điếu thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thoi-thu-liep/1038838/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.