Thêm một ngày nữa lại trôi qua càng làm Hàn Hứa Phong thêm phiền muộn. Mới đó đã năm ngày, mỗi ngày chỉ có cơ hội nói chuyện với cô vài ba câu liền bị phớt lờ “Trà, chiều nay cùng đi ngắm hoàng hôn với anh nhé. “Không đi "Vì sao thế? Hoàng hôn rất đẹp mà " “Tôi không thích.”
Thanh Trà vẫn chăm chú vẽ tranh, chẳng mảy may gì đến Hàn Hứa Phong. Vì sức khỏe cô không tốt nên Hàn Thẩm Quân cấm tiệt cô làm việc nhà, cô đành dành cả thời gian của mình vào đam mê vẽ. Có lúc, tranh của cô còn bán được cho những gia đình khá giả trong vùng, cũng kiếm được một chút tiền.
Hàn Hứa Phong mỗi ngày đều ngồi quan sát cô vẽ. Thanh Trà thường vẽ tranh phong cảnh, tĩnh vật, thậm chí là vẽ lại những khoảnh khắc đáng yêu của Bảo Bảo. Tuyệt nhiên, chưa bao giờ thấy cô vẽ tranh chân dung. “Trà, vẽ anh đi." “Không hứng thú."
Cô cất bức tranh chỉ vừa mới phác họa chì xong, hiện tại Thanh Trà không có tâm trạng, phần lớn là do bị hắn làm phiền.
Thanh Trà đã có thể tự đi lại mà không cần chống nạng, tuy rằng bước đi vẫn còn rất yếu, nhưng cũng đã rất đáng mừng rồi. “Chiều nay cùng đi ngắm hoàng hôn nhé."
Hàn Hứa Phong cứ đi theo sau cô mà ra sức thuyết phục. Mỗi ngày trôi qua, tính kiên nhẫn của hắn lại được rèn dũa thêm một ít. Hắn ôn nhu, nhẹ nhàng nói chuyện với cô, còn cả với Hàn Thẩm Quân, đều ngoan ngoãn nghe theo cậu. Thậm chí ai mà ngờ được, đối với Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-tha-cho-toi-di/1110322/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.