Hàn Hứa Phong gõ nhẹ cửa phòng Thanh Trà nhưng cô không thèm để ý đến hắn. Kiên nhấn gõ thêm một lần nữa, thứ hắn nhận lại được vẫn là sự ngó lơ của cô. “Thanh Trà, mau mở cửa cho anh đi." “Tại sao tôi phải mở cửa cho một kẻ lạ mặt vào phòng chứ? Đồ gàn dở
Ban này không phải còn sợ sệt lắm sao? Quả nhiên có một bức tường che chắn, cô trở nên mạnh miệng hơn hằn. Dù bị chửi, Hàn Hứa Phong vẫn nén giận, kiến nhẫn năn nỉ cô. “Ngoan, anh không phải người xấu đầu. Trà, mở cửa cho anh vào đi." “Đồ thần kinh. Giọng của Thanh Trà ngày càng khó chịu, gắt gỏng như một đứa trẻ bị người khác quấy rầy.
Hắn đành ôm một cục tức lớn ra ghế ngoài phòng khách ngồi, nhàm chán quá liền lấy điện thoại ra bấm, không có kết nối Internet, sóng điện thoại lại yếu, hắn liền quăng luôn cái điện thoại xuống đất. “Chỗ quái quỷ gì thế này.
Hàn Hứa Phong mở cái tivi đã cũ lên, màn hình chớp chớp vài ba cái, tiếng thì rè rè. Còn chưa được mười mấy giây đã bị hắn tắt phụt đi. Hắn đi ra bên ngoài nhà, bốn xung quanh toàn là đất với cát, Hàn Hứa Phong lắc đầu đi vào trong nhà. Ngồi muốn ê cái mông ở phòng khách, trời đã gần trưa vẫn không thấy Hàn Thẩm Quân đầu, lúc bỏ đi cũng không nói một tiếng nào khiến hắn càng thêm bực mình. “Trà, mau mở cửa cho anh." Hàn Hứa Phong nhấn mạnh giọng hơn như ra lệnh, nhưng kết quả vẫn như lần trước, cô không hề quan tâm đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-tha-cho-toi-di/1110319/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.