Hàn Thẩm Quân nằm bệt xuống đường, vầng trán nhăn lại, đôi mắt khép chặt, khóe miệng ri rỉ máu. Hắn khẽ rít lên vài tiếng vì đau đớn.
“Mẹ kiếp, đánh cũng nhiệt tình quá đi.”
Bảo Bảo đang trốn trong đống đồ nát bên một góc tường liền chui ra, nó đi đến bên hắn, nhè nhẹ liếm vết thương ở trên bắp tay hắn. Nó bỗng thu mình lại, cúi rập đầu xuống, chắc là do sợ hãi.
“Bảo Bảo, tao không sao.”
Vừa nói xong câu nói ấy, Hàn Thẩm Quân rơi vào trạng thái mất ý thức, ngất liệm.
…
“Người nhà xin hãy chờ ở bên ngoài.”
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, Thanh Trà ôm Bảo Bảo ngồi phịch xuống băng ghế chờ, trên lông nó vẫn dính lại chút máu của Hàn Thẩm Quân.
Từ phía đằng xa, Hàn Hứa Phong cùng Hàn phu nhân đang chạy đến, sắc mặt bà lộ rõ sự lo lắng.
“Thẩm Quân nó không sao chứ?”
Thanh Trà lắc đầu, cô không biết nói thế nào với bà nữa. Ban nãy khi cô cùng quản gia Vu chạy đến, những tên côn đồ kia đã đi mất, chỉ còn Hàn Thẩm Quân nằm bất động ở đó, máu me bê bết khắp cánh tay và mặt hắn.
“Phu nhân, người đừng lo lắng qua. Thiếu gia Quân chắc chắn sẽ không sao.” Quản gia Vu đỡ bà ngồi xuống ghế.
“Thanh Trà, em không sao chứ?” Hàn Hứa Phong nhìn sơ qua cô một lượt, hắn kiểm tra tay chân cô rồi mới yên tâm được một chút.
“Em không sao mà.”
Bọn họ ngồi ở bên ngoài chờ, hơn hai tiếng sau Hàn Thẩm Quân mới được đẩy ra khỏi phòng.
“Bác sĩ, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-tha-cho-toi-di/1110290/chuong-93.html