Nguyên lão này sợ tới mức kinh hô một tiếng, muốn lui về phía sau, nhưng Kỷ Hi Nguyệt nắm chặt tay ông ta. Nguyên lão sợ tới mức dùng một tay kia đánh lại, Kỷ Hi Nguyệt lại lần nữa bắt lấy, lại đột nhiên hút.
Nguyên lão nháy mắt sụp đổ.
“Cứu tôi!” Nguyên lão sợ tới mức tròng mắt đều sắp rớt ra, vội vàng kêu to. Bốn gã nguyên lão kia lập tức đứng lên, nhưng cùng lúc đó, Triệu Húc Hàn, lão Vương và chú Phong đã sớm âm thầm đứng vào vị trí.
Đồng thời quyền cước cũng đã đánh ra, chỉ có một người vọt tới cạnh Kỷ Hi Nguyệt.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã dùng một chân đá văng nguyên lão bị hút đến linh hồn cũng sắp dại ra, cả người ông ta bay ra, va chạm đến ghế dựa lúc trước ông ta ngồi, lập tức toàn bộ dập nát.
Mọi người sôi trào, sợ tới mức chạy trốn. Đám Tiêu Ân, Long Bân, La Hi đều vọt vào, chiến đấu với những ám vệ các nguyên lão mang đến. Nhưng bởi vì trước đó Kỷ Hi Nguyệt đã đánh ba người, cho nên bọn họ quả thực như cá gặp nước, lập tức bắt cả đám còn lại.
Mười phút sau, toàn bộ năm nguyên lão bị Kỷ Hi Nguyệt hút, thực lực cả đám tuột xuống, ngã trên mặt đất.
Bởi vì trước đó Kỷ Hi Nguyệt đã đánh bại hai người, cho nên khi lão Vương và chú Phong trợ giúp, chỉ cần nguyên lão bị hấp thu thực lực, dưới sự kinh hoảng thất thố thì chắc chắn phải thua.
Rất nhanh, sau khi dọn dẹp lại bên trong một chút, người Triệu gia bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4228175/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.