Tiêu Ân nghiêm túc nhìn lão Khôi: “Bất kể thế nào, nếu có cơ hội, tôi nhất định phải xem bố mẹ tôi là ai, cho dù bọn họ có nhẫn tâm vứt bỏ tôi hay đã chết, để ít nhất cuộc đời tôi không có gì phải hối hận.”
Lão Khôi nhìn Tiêu Ân, ánh mắt chạm nhau, cả hai đều rất xúc động.
“Lẽ nào cậu chủ cho phép tiểu thư giúp chúng ta?” Lão Khôi tò mò.
Tiêu Ân khẽ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên âm thầm liên hệ với tiểu thư sẽ tốt hơn. Quy tắc của Triệu gia quá nghiêm ngặt, tôi cũng không muốn vì chuyện này mà trên lưng phải mang tội danh phải bội.”
“Tôi hiểu rồi. Sao đại tiểu thư lại tốt thế nhỉ.” Lão Khôi nói.
Tiêu Ân bật cười: “Bởi vì cô ấy nói xem chúng ta như người nhà, chứ không phải ngươi hầu hay cấp dưới!”
Mắt lão Khôi liền đỏ lên: “Đại tiểu thư thật sự rất tốt. Tiêu Ân, chúng ta phải cố gắng giúp đại tiểu thư trở thành chủ mẫu của Triệu gia, biết đâu sau này cô ấy có thể thay đổi quy tắc của Triệu gia, để nó nhân đạo hơn một chút thì sao.”
“Đúng vậy, tôi cũng có suy nghĩ đó. Hôm nay thực sự là một ngày hạnh phúc nhất trong đời tôi.” Tiêu Ân cười nói, “Đi, đi uống chút bia nào.”
Lão Khôi lập tức bật cười. Hai người ra phòng khách, lấy bia trong tủ lạnh ra, bắt đầu sảng khoái uống, như thể viên đá đè lâu trong lòng cuối cùng đã được nhấc lên.
Trên sân thượng, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn huấn luyện một hiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227853/chuong-970.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.