Triệu Húc Hàn thoáng chấn động, nhìn chằm chằm vào gáy Tiêu Ân, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.
“Có lẽ tôi quá máu lạnh, cũng không hiểu được suy nghĩ của một cô nhi mà chỉ biết máy móc thực hiện quy tắc của Triệu gia. Tiêu Ân, cậu tự nói thử xem, đây cũng là câu trả lời mà tiểu thư muốn biết.” Rất lâu sau Triệu Húc Hàn mới cất tiếng, “Cậu có muốn biết bố mẹ của mình là ai không?”
“Cậu chủ, tôi không muốn biết. Cảm ơn tiểu thư. Tôi thât sự không muốn biết.” Giọng nói của Tiêu Ân có chút khàn, Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe là đã biết anh ấy đang xúc động.
“Thôi được rồi, dừng chủ đề này ở đây đi. Tôi xin lỗi, đáng ra tôi không nên nhắc đến nó. Nhưng mà Tiêu Ân, anh hãy nhớ là tôi xem anh như người nhà, cho nên chỉ cần anh muốn, tôi sẽ giúp anh, thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Tiêu Ân, “Đương nhiên đây không phải là phản lại Triệu gia. Tôi chỉ cảm thấy ai cũng có quyền được biết thôi. Làm như vậy không có nghĩa là sau này không trung thành với Triệu gia nữa.”
Tiêu Ân cảm động đến chảy nước mắt, vội vàng đáp: “Cảm ơn cô, đại tiểu thư.”
Triệu Húc Hàn khẽ xoa đầu cô, anh biết mình không thể ngăn cản. Người phụ nữ này tốt bụng và chính nghĩa như vậy, khiến anh không biết nên làm thế nào mới phải, nhưng rõ ràng là những thứ nhân văn trong lòng anh đều do cô cảm hóa mà có.
“Anh Hàn, liệu anh có trách em không? Có phải em là một kẻ càn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227852/chuong-969.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.