Triệu Húc Hàn liếc nhìn cô, ánh mắt đầy sự đau lòng: “Anh không biết, nhưng hiện tại không làm vậy, anh thật sự không biết nên làm thế nào mới quên đi dáng vẻ đang nằm trên giường bệnh của Quy Mao.” Vừa nói anh vừa đưa tay lên ôm lấy đầu mình.
Kỷ Hi Nguyệt bất chợt nhớ ra, trước đây vì để điều tra chuyện của mẹ mình, Triệu Húc Hàn đã phải chứng kiến từng người một chết trước mặt anh, cho nên bây giờ anh rất sợ nhìn thấy chuyện này xảy ra lần nữa.
Vì vậy, vết thương của Quy Mao đã kích thích vết sẹo nằm sâu trong lòng anh, nếu không làm điều gì đó, anh sợ mình sẽ không tha thứ cho bản thân.
Long Bân lái chiếc xe thể thao màu đen với tốc độ như bay đến, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt lập tức lên xe, chiếc xe lại xuất phát đến một nơi vắng người rồi dừng lại.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt ngồi trên xe tranh thủ thay quần áo, mũ đen, khẩu trang đen, áo khoác ngoài và quần cũng màu đen, dáng vẻ của họ bây giờ hoàn toàn có thể hòa nhập vào màn đêm.
“Long Bân, cậu nhớ cẩn thận. Nếu có gặp Mai Ngọc, đừng liều mạng, nhất định phải báo cho tôi biết, hiểu chưa?” Triệu Húc Hàn nói với Long Bân.
Long Bân đã biết tình hình của Quy Mao, nên liền nói: “Cậu chủ, tôi hiểu rồi.”
“Tốt, chạy đến nhà bạn gái của Mai Ngọc đi.” Triệu Húc Hàn thở hắt ra.
Long Bân lập tức lái xe qua đó. Chẳng mấy chốc đã đến nơi cách nhà bạn gái của Mai Ngọc khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227794/chuong-911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.