Kỷ Hi Nguyệt lại cười khổ, cô quả thực vẫn chưa hiểu được, cái gì mà nhịp điệu thiên nhiên, thiên nhiên thì làm gì có nhịp điệu? “Nói suông thì chắc chắn sẽ rất khó hiểu. Thế này đi, sáng mai anh sẽ bắt đầu dạy em đánh Thái Cực Quyền, học phương pháp hít vào thở ra, lâu dần, em sẽ chân chính cảm nhận được cách hít vào và thở ra là dung hòa giữa trời và đất, nó sẽ khiến cơ thể em càng thêm thư thái và nhẹ nhõm, làm việc cũng không thấy mệt mỏi nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Được được được, nói vậy đi cho nhanh, nói cao siêu quá em nghe không hiểu. Anh Hàn cứ dạy em trước, biết đâu em có thiên phú vừa học đã hiểu thì sao, haha.”
Triệu Húc Hàn khinh thường cô: “Người có thể tu luyện ra khí công đã ít nay còn ít hơn. Chuyện này cần phải có tài năng thiên phú, nếu không, xác suất thành công trong một vạn người bình thường là không có nổi ai.”
“Cái gì? Ít thế cơ á? Vậy, vậy nếu em không có tài năng thì sẽ không bao giờ nhanh được như anh và La Hi sao?” Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt.
“Em tưởng ở đâu cũng thấy được người có thân thủ như anh, La Hi hay Long Bân à?” Triệu Húc Hàn thật muốn gõ đầu cô.
Kỷ Hi Nguyệt cười khan: “Nói cũng phải nhỉ. Thế mà em lại được nhìn thấy cả ba, còn tưởng đâu chỉ cần luyện tập là sẽ được nữa chứ!”
“Đấy là bởi vì em là người của anh.” Triệu Húc Hàn nói, “Nên mới gặp được người như vậy, chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227702/chuong-819.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.