Kỷ Hi Nguyệt biết anh đang đau lòng vì sự mất mát của mẹ, bèn nói: “Anh Hàn, anh cũng không thể nói vậy được. Em nghĩ mẹ anh cũng không muốn anh mãi trách móc bố anh đâu. Ai cũng biết bố anh rất yêu rất yêu mẹ anh, nhưng trên thế giới này có quá nhiều người xấu, mà bố anh lại không phải thần thánh, và cũng không phải là người tuyệt đối không thể xảy ra sai sót, đúng không? Huống hồ, mất đi mẹ anh thì người đau khổ nhất có lẽ phải là bố anh.”
Máy sấy tóc trong tay Triệu Húc Hàn thoáng run rẩy, anh mím chặt bờ môi mỏng, khuôn mặt lại càng thêm âm u.
“Được rồi được rồi, không nhắc đến bố mẹ anh nữa. Chúng ta của bây giờ chẳng phải đang rất tình cảm sao? Anh có dám nói là anh không yêu em không?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đổi chủ đề.
Triệu Húc Hàn lườm cô, đột nhiên có chút tức giận: “Sau này ngày nào em cũng phải huấn luyện, không được lười biếng. Ngoài ra, những lúc không có anh bên cạnh thì phải để La Hi đi theo mình, không được để mình bị thương, càng không được có nguy hiểm, nghe rõ chưa?”
Thấy khuôn mặt đẹp trai của anh đã thực sự tức giận, Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ người đàn ông này đúng là làm ra vẻ. Nói tới nói lui cũng là sợ cô xảy ra chuyện, sẽ giống như mẹ anh, như vậy thì anh sẽ tự trách đến chết, vì anh cảm thấy mình không bảo vệ được cô.
“Em biết rồi. Anh Hàn, anh yên tâm đi, em rất quý trọng cái mạng nhỏ, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227701/chuong-818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.