“Tiểu Nguyệt, cô đừng lo lắng. Tôi sẽ bảo vệ cho sự an toàn của cô, chỉ cần cô và tôi hợp sức, ông cụ nhà tôi sẽ không thể làm gì tôi. Cùng lắm là tôi tuyệt giao quan hệ cha con với ông ấy thôi!” Cố Cửu vội vàng đưa ra lời thề son sắt.
“Bây giờ ông ấy không tin tôi đã có người yêu, cho nên mới giục tôi lấy vợ.” Cố Cửu muốn khóc với Kỷ Hi Nguyệt, “Tiểu Nguyệt, nể tình tôi nhiều lần nửa đêm bị túm tới điều trị vết thương cho cô, cô giúp tôi lần này được không? Chỉ một lần thôi!”
Mặt của Cố Cửu nhăn lại như vỏ cam, hai tay chắp lạy Kỷ Hi Nguyệt.
“Hai người đàn ông các anh bị làm sao thế. Chuyện chung thân đại sự cũng không xử lý được là sao? Còn chơi chung với nhau nữa chứ? Tôi giúp anh thì được, nhưng anh có nghĩ lỡ như biết được tôi là hàng giả thì ông cụ nhà anh liệu có bị tức mà chết không?” Kỷ Hi Nguyệt thực sự không nói nên lời.
Hai người đàn ông này lại gặp cùng một vấn đề, nhưng cô thấy Triệu Húc Hàn đỡ hơn Cố Cửu một chút, dù sao thì Triệu Húc Hàn không phải bị ông cụ Triệu gia giục, mà là bị anh cả Triệu Nhất Gia của anh giở trò.
Nhưng Cố Cửu thì khác, anh ấy thực sự bị bố ép cưới.
Nhắc mới thấy, hai người đàn ông này đúng là số khổ, đều bị ép lấy người phụ nữ mà bản thân không thích, thực sự nghe qua khá đáng thương.
“Tiểu Nguyệt, tôi cầu xin cô đấy, tôi không tìm được người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227056/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.