Mặt mày Cố Cửu lập tức hớn hở nói: "Được! Tôi sẽ tự mình thu phục cô Kỷ bên kia."
Cố Cửu rất có lòng tin, chẳng qua anh ta đã quên cô Kỷ trong miệng anh ta đã không còn là người phụ nữ dễ kích động của ba năm trước.
Di động của Tiếu Ân đột nhiên vang lên.
Triệu Húc Hàn chuyển tẩm mắt sang anh ta.
Tiếu Ân vừa thấy liền nói: "Chủ tử yên tâm, Lão Khôi vẫn đang giám sát chặt chẽ."
Thật ra trên màn hình là một bức ảnh chụp, mặt trên là cảnh Kỷ Hi Nguyệt như tên trộm đang lôi kéo một người đàn ông đẹp trai đi đến hành lang.
Nhưng nội dung tin nhắn lại là: "Tiếu Ân, chết cái mạng già của tôi rồi."
Tiếu Ân nhìn thấy cũng hãi hùng một trận, nhưng nghĩ đến có Lão Khôi đi theo thì nhất định sẽ không gặp chuyện gì không may, lại nghĩ đến trước đó lúc chủ tử biết Triệu Vân Sâm kéo Kỷ Hi Nguyệt đi thuê phòng, anh hoàn toàn mất khống chế, anh ta cảm thấy vẫn nên giữ bí mật thì hơn.
"Coi chừng, không thể để cho người ta chạm vào một cọng lông tơ của cô Kỷ." Tiếu Ân lén trả lời lại.
Lão Khôi bên kia gửi tới một icon OK, lúc này Tiếu Ân mới thả lỏng người.
Bên này, Tiền Giang Thành nhìn mình bị Kỷ Hi Nguyệt nắm chặt tay, không hiểu sao nhịp tim đập nhanh, nghĩ đến trước kia cô nhóc này hay thích tóm mình chạy khắp nơi, khiến anh ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Tiểu Nguyệt, em thấy bọn họ đi ra rồi hả ?"
"Ừ, anh không thấy bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/1515516/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.