Chương trước
Chương sau
Mặt mày Cố Cửu lập tức hớn hở nói: "Được! Tôi sẽ tự mình thu phục cô Kỷ bên kia."
Cố Cửu rất có lòng tin, chẳng qua anh ta đã quên cô Kỷ trong miệng anh ta đã không còn là người phụ nữ dễ kích động của ba năm trước.
Di động của Tiếu Ân đột nhiên vang lên.
Triệu Húc Hàn chuyển tẩm mắt sang anh ta.
Tiếu Ân vừa thấy liền nói: "Chủ tử yên tâm, Lão Khôi vẫn đang giám sát chặt chẽ."
Thật ra trên màn hình là một bức ảnh chụp, mặt trên là cảnh Kỷ Hi Nguyệt như tên trộm đang lôi kéo một người đàn ông đẹp trai đi đến hành lang.
Nhưng nội dung tin nhắn lại là: "Tiếu Ân, chết cái mạng già của tôi rồi."
Tiếu Ân nhìn thấy cũng hãi hùng một trận, nhưng nghĩ đến có Lão Khôi đi theo thì nhất định sẽ không gặp chuyện gì không may, lại nghĩ đến trước đó lúc chủ tử biết Triệu Vân Sâm kéo Kỷ Hi Nguyệt đi thuê phòng, anh hoàn toàn mất khống chế, anh ta cảm thấy vẫn nên giữ bí mật thì hơn.
"Coi chừng, không thể để cho người ta chạm vào một cọng lông tơ của cô Kỷ." Tiếu Ân lén trả lời lại.
Lão Khôi bên kia gửi tới một icon OK, lúc này Tiếu Ân mới thả lỏng người.

Bên này, Tiền Giang Thành nhìn mình bị Kỷ Hi Nguyệt nắm chặt tay, không hiểu sao nhịp tim đập nhanh, nghĩ đến trước kia cô nhóc này hay thích tóm mình chạy khắp nơi, khiến anh ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Tiểu Nguyệt, em thấy bọn họ đi ra rồi hả ?"
"Ừ, anh không thấy bọn họ đã không còn ở trong yến tiệc nữa sao?" Cuối cùng Kỷ Hi Nguyệt cũng buông tay Giang Thành, sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Manh Manh.
"Manh Manh, cậu đang ở đâu ?"
Bên kia Trần Manh Manh không đáp lại, điều này làm cho Kỷ Hi Nguyệt có phần sốt ruột nói: "Manh Manh không trả lời em, tên Chu Dân khốn nạn kia không biết đã dẫn cô ấy đi đâu rồi, sao loáng cái đã không thấy tăm hơi đâu vậy."
"Chắc là ở mấy phòng nghỉ bên cạnh thôi." Giang Thành nói.
Lúc này di động của Kỷ Hi Nguyệt vang lên, là tin nhắn của Kỷ Thượng Hải: "Đới Thành Công đi ra ngoài, vệ sĩ không nhìn thấy Manh Manh, con đang ở đâu?"
"Con đang ở cùng anh Giang Thành, hiện tại đang đi tìm Manh Manh." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng trả lời, không nghĩ tới vệ sĩ cũng không thấy người đâu.
"Mau trở về thang máy!" Kỷ Hi Nguyệt vội vàng chạy về, bởi vì thang máy cách chỗ tổ chức yến hội tầm 20 m, cho nên lúc Kỷ Hi Nguyệt chạy đến thang máy.
Hai thang máy vừa lúc đóng lại.
Mà Kỷ Hi Nguyệt lại thoáng nhìn thấy bóng dáng Đới Thành Công qua khe cửa.

"Tiểu Nguyệt, em đừng có vội, không sao đâu." Tiền Giang Thành cảm thấy giờ phút này Kỷ Hi Nguyệt có phần quá khẩn trương.
"Sao thang máy lại dùng ở tầng 29?" Kỷ Hi Nguyệt nhìn chằm chằm con số trên thang máy.
"Tầng 29 là tầng có phòng VIP cho khách hàng, để cho khách uống say có thể qua đêm ở đó." Giang Thành nói.
"Không ổn!" Kỷ Hi Nguyệt nóng nảy, vội vàng xoay người chạy đến tận cùng hành lang, Giang Thành có phần hoang mang, nhưng thấy cô không ổn cũng vội chạy theo.
Vừa rồi cô nhìn thấy Trần Manh Manh đuổi theo Chu Dân ra ngoài, bị trì hoãn một chút thời gian, sao mới loáng cái đã không thấy hai người đâu rồi? Hiện tại lại nhìn thấy Đới Thành Công rời khỏi yến hội, chẳng lẽ một màn kiếp trước xảy ra tại phòng VIP tầng 29 sao?
"Tiểu Nguyệt, có phải em khẩn trương quá mức rồi không?" Giang Thành chạy ội, đầu đầy mồ hôi.
"Anh Giang Thành, anh chuẩn bị tốt điện thoại để ghi hình, khả năng lại có hiện trường phạm tội rồi!" Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên xoay người giữ chặt cánh tay Giang Thành, vô cùng nghiêm túc nói.
Giang Thành sửng sốt, nhìn đôi mắt sáng long lanh của Kỷ Hi Nguyệt, cho tới giờ anh chưa từng thấy cô nghiêm túc như vậy, cho nên không khỏi có phần hoảng hốt, tựa như một vị thiên kim tiểu thư bình thường bỗng trở nên vô cùng cơ trí.
"Ghi hình?" Giang Thành líu cả lưỡi, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra?
………
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.