Kỷ Hi Nguyệt không thể tin được nhìn Liễu Đông, cô chưa từng nghĩ cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này.
"Chị Nguyệt, vì sao chỉ cướp một cái túi mà phải bày ra cả vụ tai nạn xe cộ? Trực tiếp cưỡi xe đến cướp là được rồi, vì sao còn phải kéo theo cả một cái xe và một người bài táng theo? Chị không thấy nó có chút giống giết người diệt khẩu sao?" Liễu Đông vuốt cằm, nhíu mày nói.
Dáng vẻ đúng là có chút giống cảnh sát điều tra hình sự.
Kỷ Hi Nguyệt thì mở to mắt, hoàn toàn không biết nên nói gi9f.
"Chị Nguyệt, thật dọa người đó!" Liễu Đông đột nhiên sờ cánh tay mình, dáng vẻ như bị kinh hãi lớn lắm, bởi vì anh ta cảm thấy suy nghĩ của mình quá khủng bố.
Kỷ Hi Nguyệt không khỏi trợn trắng mắt, lập tức nói: "Được rồi, đừng đoán nữa, chị cũng đã bị cậu làm cho hồ đồ rồi, nếu như lời cậu nói là thật, chị Trương có vấn đề, thế cậu cảm thấy vấn đề ở đây là gì, có phải có người muốn mượn tai nạn xe cộ để giết chị ta không?"
"Muốn giết người đơn giản chỉ có mấy động cơ, tiền tài, ích lợi, bí mật gì gì đó, có lẽ Trương Cầm đã thầm làm chuyện gì đó mà người ngoài không biết? Còn nữa, Chị Nguyệt, chị nghĩ lại xem, vì sao tin Tôn Mai chết được tung ra hai ngày rồi, chị ta mới kêu chồng chị ta tới tìm chị? Không phải nên báo cảnh sát trước sao?"
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày nói: "Nguyên nhân vì sợ chẳng hạn?"
"Sợ sao? Chẳng lẽ còn đáng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/1515505/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.