Chu Lê nhìn Tào Quang, rồi lại nhìn Trần Thanh một chút, rồi mới khó chịu nói: “Cũng không có gì, chỉ là tôi và cô ta vào làm cùng lúc, kết quả là vận may của cô ta tốt, nhưng tôi thì đây là lần đầu tiên được ra ngoài đưa tin, tôi cũng muốn làm phóng viên." “Chỉ vì chuyện này?” Tào Quang rất buồn bực, tư duy của người phụ nữ này đúng là quá ngu ngốc. "Giữa các thực tập sinh cũng phải cạnh tranh với nhau. Vương Nguyệt quả thực là may mắn. Hơn nữa không chỉ may mắn mà tính khí của cô ta cũng thay đổi rất nhanh, trước đó còn đi theo Cố Du Du, đột nhiên liền thay đổi người, ngược lại Cố Du Du còn đến hỏi tin tức của cô ta, tôi cảm thấy rất kỳ quái.” Trần Thanh cũng không đoán ra được vấn đề này. “Cắt, còn chẳng phải là trước đây muốn làm một cô gái ngoan ngoãn. Kết quả là vừa có chút thành tích đã lộ nguyên hình. Đối với anh Trần cũng vậy, đơn giản chỉ là mắt cao hơn đầu thôi.” Chu Lê hoàn toàn là do ghen tị mới như vậy. Trần Thanh nhìn Chu Lê một chút rồi gật gù nói: “Nói rất có lý. Dù sao cũng là người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, có chút thành tích là bắt đầu lên mặt.” "Anh Trần, anh đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ nỗ lực, Anh Trần, anh là tiền bối kỳ cựu, chúng ta nhất định sẽ có thể vượt qua Vương Nguyệt! Khiến cả tổ đều được hãnh diện. Tào Quang híp mắt lại, thật sự không muốn nói chuyện nữa. Trần Thanh rất vui vẻ như thể đã có được động lực, cười nói: "Được rồi, vậy chúng ta cùng cố lên, tranh thủ lấy tin tức lớn, trấn áp nhuệ khí của Vương Nguyệt kia.” "Tào Quang, sao anh không nói gì? Dù sao chúng ta cũng là một nhóm. Anh được phái tới để hỗ trợ chúng tôi, cũng muốn đạt được thành tích chứ.” Chu Lê thấy Tào Quang không nói gì, vội đẩy anh ta và nói. Sắc mặt Tào Quang lạnh đi, rất ghét việc cô ta động chạm vào mình: “Thành tích là phải làm ra, chứ không phải nói mà thành.” Nói xong, anh ta cũng không thèm để ý đến cô ta nữa. Chu Lê đã rất ngạc nhiên, ngay sau đó nhìn sang Trần Thanh, mặt lộ vẻ uất ức. "Được rồi, được rồi, chúng ta mau chóng trở về, ăn cơm xong lại tiếp tục cố gắng. Đúng rồi, gia đình hai bên Chu Dương Thiên và Lý Thần Thần chắc đang tranh cãi dữ dội lắm. Buổi chiều chúng ta đi xem một chút đi." Trần Thanh cười tự đắc. Anh ta đâu ngờ được Kỷ Hi Nguyệt đã nhắc nhở mấy người Cố Du Du qua đó lấy tin rồi.
Bên này, chiếc xe sang trọng của Triệu Húc Hàn đến thẳng nhà hàng Tân Nguyệt Đế Vương, họ đi vào một căn phòng riêng nhỏ trang nhã. “Anh Hàn, chẳng lẽ lần nào ăn cơm anh cũng đến đây à?” Khoé miệng Kỷ Hi Nguyệt giật giật. Một bữa cơm thôi mà phải tới nơi cao cấp như vậy ăn, thật là xa xỉ. “Em muốn ăn gì, ở đây cũng có thể làm, cần gì phải đi nơi khác?” Triệu Húc Hàn nhẹ giọng trả lời. Kỷ Hi Nguyệt cười mỉa mai nói: "Không cần không cần, chỉ là cảm thấy lần nào Anh Hàn cũng đến đây, bộ không thấy chán sao?” Triệu Húc Hàn liếc cô một cái nói: "Không thường đến.” “Ồ, vậy bình thường anh ăn ở đâu?” Kỷ Hi Nguyệt lại tò mò, nhưng thật ra cũng chỉ là muốn biết thêm về anh thôi. “Buổi trưa ở công ty, buổi tối về nhà.” Triệu Húc Hàn cầm khăn lau tay: “Hôm nay em đến Đài truyền hình Hương Thành làm gì?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói với vẻ phấn khích: "Anh Hàn cũng thấy em và Manh Manh sao?” Triệu Xương Thâm liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi nói: "Em cho rằng Tiếu Ân bị mù sao?" “À.” Kỷ Hi Nguyệt không còn gì để nói, Tiếu Ân là người lái xe, vị Đại Ma Vương này ngồi phía sau chỉ chăm chú xem tài liệu thôi. “Em đến Hương Thành để tìm Manh Manh.” Ngay sau đó Kỷ Hi Nguyệt liền nói về cuộc chạm trán với Ngụy Tiêu Tiêu: “Anh Hàn, anh nói xem em đánh có đúng không?” ………..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]