Trần Manh Manh đột nhiên đưa tay lên che khuôn mặt bị đánh của mình, trong lòng cảm thấy thực sự rất oan ức.
"Vậy tôi cho các cô đánh lại là được chứ gì, chuyện này đến đây là chấm dứt. Tất cả mọi người đều ở Cảng Thành, còn là người trong cùng giới với nhau, cúi đầu không thấy thì ngẩng mặt thấy, đừng làm đến mức tuyệt tình thế chứ?” Ngụy Tiêu Tiêu vội nói: “Cô đánh tôi đi, đánh đi rồi coi như hòa nhau!”
Trần Manh Manh rất bối rối, kéo tay áo Kỷ Hi Nguyệt, không biết phải làm thế nào.
“Cậu có muốn tố cáo cô ta không?” Kỷ Hi Nguyệt biết rằng Trần Manh Manh dễ mềm lòng lại còn nhát gan nữa.
Trần Manh Manh rụt rè nhìn Kỷ Hi Nguyệt, biết rằng mình sẽ làm tổn thương bạn thân, nhưng cô ấy thực sự không muốn làm chuyện trở nên rắc rối.
“Vậy để tớ đánh đi!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong, giơ tay tát “bốp” một cái vào mặt Ngụy Tiêu Tiêu.
Âm thanh chát chúa đến mức khiến gương mặt Tiểu Lục cũng phải run lên.
Cái tát này thật tàn nhẫn.
Ngụy Tiêu Tiêu bị đánh đến nỗi nghiêng cả đầu, cô ta quay lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cách hung dữ.
“Ác giả ác báo, Ngụy Tiêu Tiêu, làm người thì nên sống cho tử tế chút, cô đi đi!” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nói, không chút sợ hãi trước ánh mắt hằn học của cô ta.
Trần Manh Manh tái mặt vì sợ hãi trước hành động của Kỷ Hi Nguyệt, nghĩ thầm Tiểu Nguyệt thật sự dám đánh nha.
“Còn không đi mau, còn muốn báo thù à!” Tiểu Lục cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/1515487/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.