Ngô Phương Châu nháy mắt há to miệng, trực tiếp bị sự tự kỷ của Kỷ Hi Nguyệt làm cho nghẹn họng. Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt của anh ta, lập tức cười rộ lên. Ngô Phương Châu dở khóc dở cười, cô gái này đúng là nghịch ngợm đáng yêu. "Tôi là phóng viên đó, vẻ ngoài không trọng yếu, quan trọng là ... Tin tức đủ hot! Có muốn thì cũng là cho người ta thấy được tài năng thật sự của tôi chứ không phải cho người ta biết giá trị nhan sắc của tôi đúng không." Kỷ Hi Nguyệt hé miệng cười. Ngô Phương Châu chỉ có thể gật đầu, áp lực tâm lý trước đó nhẹ đi không ít, anh ta thấy một người vui vẻ nhiệt tình như Kỷ Hi Nguyệt quả thật giúp anh ta có thêm niềm tin vào công tác. Gặp người mang năng lượng tích cực cũng giúp cho bản thân mình thêm nhiều năm lượng tích cực. Không lâu sau, Kỷ Hi Nguyệt đi ra khỏi phòng bệnh, liền nhìn thấy anh Mập và Liễu Đông ngồi ở bên cạnh bồn hoa bên ngoài bệnh viện nói chuyện phiếm. "Chị Nguyệt!" Liễu Đông nhìn thấy cô đi ra, vội vàng đứng lên, anh Mập cũng vậy. Kỷ Hi Nguyệt nói: "Hai người không sao chứ, Trần Thanh đâu?" "Ha, tên kia thật không biết xấu hổ, quả nhiên theo dõi chúng ta, muốn nhìn xem chúng ta bắt được tin tức gì, nhưng bị anh Mập châm chọc cho phát cáu rời đi rồi, có điều anh ta nói sẽ cho anh Mập đẹp mặt, thật không biết đầu óc anh ta nghĩ thế nào nữa, không đi tìm tin tức đi, chỉ biết bới móc!" Liễu Đông có chút tức giận bất bình. "Anh Mập, anh không sao chứ?" Kỷ Hi Nguyệt xoắn xuýt, có chút lo lắng. Anh Mập thật thà phúc hậu cười lắc đầu nói: "Không sao, chính anh ta không biết xấu hổ bị anh bắt được, còn uy hiếp anh, thật đúng là buồn cười, em nói xem trước kia sao anh lại không biết anh ta xấu xa như thế?" "Còn không phải hiện tại nguy cơ tứ phía, chó cùng rứt giậu hay sao, đi thôi, về công ty trước." Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh một tiếng, cô không lo lắng cho mình, nhưng lại sợ anh Mập chịu thiệt. Một ngày bình yên trôi qua, trước khi Kỷ Hi Nguyệt tan làm có nhìn lịch ngày mai rồi nói với Liễu Đông: "Tầm 9 giờ ngày mai, cậu và anh Mập đến bãi đỗ xe của khách sạn Tinh Quý trấn thủ, có tin lớn đó."
Liễu Đông nháy mắt tỉnh táo hẳn lại, vui vẻ nói: "Có tin gì hot?" Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nhìn chung quanh một chút nói: "Chị hỏi cậu, hiện tại ai là người nổi tiếng nhất?" Liễu Đông lập tức nhíu mày suy nghĩ: “Tổng giám đốc Triệu Húc Hàn của tập đoàn Đế Vương Triệu thị?" Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt giật giật, tức giận nói: "Cái tên đó không được tính là người đâu!" "Ha ha, cũng phải, bên trên có dặn tập đoàn Đế Vương Triệu thị có bất cứ tin tức gì cũng không được đưa tin, nếu không sẽ phải cuốn gói rời đi, thật đúng là lấy thúng úp voi mà!" Liễu Đông ra vẻ chịu phục. Kỷ Hi Nguyệt ho khụ khụ hai tiếng nói: "Biết là được, hiện tại còn ai đang phong quang vô hạn nữa?" Liễu Đông lại nghĩ một lát rồi nói: "Chị Nguyệt, chị muốn nói đến người trong giới giải trí? Hay là trong xã hội?" "Thương nhân trong xã hội." Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể cho cô nàng một chút gợi ý. Liễu Đông trừng lớn mắt nói: "Ồ, chẳng lẽ là nhà giàu mới nổi Chu Dương Thiên?" Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười gật đầu nói: "Xem ra em vẫn xem tin tức." "Cái gì chứ, em đương nhiên xem tin tức rồi, mỗi ngày đều xem nhé, chị Nguyệt, Chu Dương Thiên này mới gia nhập top 10 đại gia của Cảng Thành cho nên hiện tại đang rất nổi, mặc dù anh ta có rất nhiều tin tức nhưng đều là tin về làm ăn buôn bán ý.” Liễu Đông có phần hoang mang. "Ha ha, những chuyện đó thì có gì hay mà đưa tin? Tất cả mọi người đều thổi phồng anh ta lên thôi, nói anh ta có nhân phẩm tốt, làm việc thiện gì gì đó, ngày mai em sẽ biết anh ta là hạng người gì thôi, đừng có bỏ lỡ đó, biết không?" ………..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]