Kỷ Hi Nguyệt chưa kịp phản ứng, phía bên kia đã cúp máy, để lại cho cô vẻ mặt ngu ngơ không hiểu. Nhìn kỹ lại số điện thoại mới biết được thì ra là Trần Thanh gọi đến. "Không hay rồi, lẽ nào tin tức của trang sức Tần Phong không có trong tập tin của tin tức tám giờ?" Kỷ Hi Nguyệt vội vàng mở ti vi trong phòng. Còn ba phút nữa là bắt đầu tin tức tám giờ. Nếu như không có trong tin tức lúc tám giờ, thì nhất định là bản thảo tin tức chính thức của Trần Thanh không được thông qua. Hoặc là đột nhiên có tin tức mới hơn làm tin tức của anh ta bị lấn mất. Nếu không Trần Thanh cũng sẽ không trực tiếp gọi điện thoại mắng cô. Thật là xui xẻo! Rõ ràng là chuyện của anh ta, liên quan gì đến cô chứ. Cô cũng không phải là cộng sự của anh ta, đã miễn phí đi đến hiện trường cùng là quá tốt rồi. Thật sự nghĩ cô là thực tập sinh nên muốn làm gì thì làm sao? Chỉ là cú điện thoại này đến đã làm cho Kỷ Hi Nguyệt giảm được một chút sợ hãi với Triệu Húc Hàn. Cô xem xong tin lúc tám giờ, quả nhiên tin tức của Trần Thanh không được phát sóng. Xem ra ngày mai sẽ có một trận cãi vã đây. Kiếp trước cô là thực tập sinh cũng thường xuyên bị người khác đùa giỡn. Lần này cô không định tiếp tục ngu ngốc chịu đựng. Một người không có mục tiêu và quyết tâm, thì có khác gì cá mắm. Sau khi tốt nghiệp, cô muốn trở thành một phóng viên thật sự, chứ không phải là một phóng viên thực tập mà người khác nói đến là đến, nói đi là đi. Buổi tối, biệt thự trên sườn núi đặc biệt yên tĩnh. Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang lo lắng đêm nay Triệu Húc Hàn có làm mấy thứ đó với cô không. Cả đêm cô đều thấy bất an. Cũng may không có việc gì. Vì quá mệt mỏi, chưa đến mười giờ cô đã ngủ say như chết. Trước khi ngủ, cô nghĩ đến sau này mình không thể cùng Triệu Húc Hàn ở đây. Dù sao chuyện giữa cô và Triệu Húc Hàn bố cô cũng không biết. Bố cô còn tưởng cô ở trong túc xá của đài truyền hình, nhưng thật ra cô đã bị Triệu Húc Hàn bắt đến đây từ lâu. Lúc còn đi học cô cũng nói là ở trong kí túc xá của trường nhưng thật ra là ở bên ngoài thuê nhà. Dù sao bây giờ cô đã là thực tập sinh, không cần mỗi ngày phải đến trường học. Chỉ là không biết Triệu Húc Hàn có đồng ý hay không đây? Sáng hôm sau, lúc thức dậy, tinh thần Kỷ Hi Nguyệt không tệ. Cô mở cửa sổ sát sàn, ngắm nhìn cảnh đẹp trên núi làm cô thấy thoải mái, hít thật sâu bầu không khí trong lành này. Không ngờ trừ thời gian luôn bất hoà và đối đầu với Triệu Húc Hàn, thì ra còn có thể tận hưởng cuộc sống như vậy. Kiếp trước nhất định là đầu cô bị cửa kẹp rồi nên mới không nghĩ thoáng được, cùng một Đại Ma Vương cả ngày tranh thắng thua. Đúng là tự tìm đường chết. Đến giờ ăn sáng, Kỷ Hi Nguyệt biết rõ Triệu Húc Hàn đúng tám giờ là sẽ dùng bữa. Vì vậy cô cũng vội vàng xuống lầu, quả nhiên thấy người đàn ông lạnh lùng đó đang tao nhã uống sữa nóng. Nhà giàu đều hưởng thụ như nhau, kể cả khái niệm về thời gian cũng gần như rất hà khắc. "Triệu Húc Hàn chào buổi sáng." Ho khan một tiếng, Kỷ Hi Nguyệt cố gắng nở nụ cười tự nhiên một chút. Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó liền hạ mắt xuống, dường như xem cô không tồn tại. "Không được gọi tên tôi." Sau khi uống sữa xong, anh mới cất giọng nói lạnh lùng của mình. Kỷ Hi Nguyệt đi tới trước bàn ăn định ngồi xuống, nghe được liền vội vàng nói: "Vậy, tôi phải gọi anh bằng cái gì? Triệu tiên sinh? Triệu thiếu gia? Triệu tam thúc?" Vừa nghe nói Triệu tam thúc, Triệu Húc Hàn liền đưa ánh mắt muốn giết người liếc qua nhìn cô. Kỷ Hi Nguyệt sợ hãi vội nói: "Không phải, không phải, Hàn thiếu thấy được không? Vậy kêu anh là Hàn thiếu nha." "Hàn ca." Triệu Húc Hàn trực tiếp nói cho cô cách gọi. "...!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt nhất thời đỏ bừng lên, người đàn ông này có cần phải buồn nôn như vậy không? Lúc trước cô chỉ là lấy lòng anh nhưng không nghĩ tới anh thật muốn gọi như vậy. Cô cảm thấy rất buồn nôn, được không? Triệu Húc Hàn ánh mắt lạnh lùng mà nhìn cô. Kỷ Hi Nguyệt lúng túng hồi lâu mới nói: "Nhưng mà, xưng hô thế này có phải hơi không phù hợp không?" "Không thích hợp? Cô quên mất mối quan hệ giữa chúng ta rồi sao?" Câu nói của Triệu Húc Hàn một lần nữa khiến cho sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt trong nháy mắt tái xanh. Ý tứ của Triểu Húc Hàn rất rõ ràng, Kỷ Hi Nguyệt đã là người phụ nữ của anh, anh xưng hô như thế không chỗ nào là không thích hợp. "Tôi không ngại giúp cô hiểu rõ mối quan hệ của chúng ta thêm lần nữa." Triệu Húc Hàn nói thêm, lúc nói những lời này giọng điệu vô cùng thản nhiên nhưng lại khiến đáy lòng người khác không kiềm được mà phát lạnh. "Hàn ca ca, Hàn ca ca, cứ gọi như vậy đi, rất thích hợp, rất dễ nghe." Kỷ Hi Nguyệt không muốn thừa nhận hôm đó đã bị anh hành hạ, cũng không thể phản đối việc cô đã là người phụ nữ của anh. Đoán chừng nếu không nói như vậy, cô sẽ bị đàn áp dữ dội sau đó bị tống vào phòng tối. Mặc kệ cô có thừa nhận mình là người phụ nữ của anh hay không thì trong mắt của Đại Ma Vương cũng đã xem cô là vật sở hữu của anh rồi.
Ai dám đụng vào cô một cái, lập tức sẽ có kết cục không tốt. Ví dụ như Triệu Vân Sâm. Lần này cô không dám hỏi tình hình Triệu Vân Sâm. Lúc trước bởi vì Triệu Vân Sâm bị anh đánh thành đầu heo, cô đau lòng nên trút giận lên anh. Kết quả càng khiến Đại Ma Vương thêm tức giận, anh khiến cho cô trong hai tháng không biết được chút tin tức nào của Triệu Vân Sâm. Đi đến đâu cũng đều có người của hắn đi theo, hoàn toàn không có một chút tự do. Triệu Húc Hàn dường như đã hài lòng, không nói lời nào yên lặng dùng điểm tâm. Kỷ Hi Nguyệt cũng bắt đầu uống sữa tươi, nội tâm dường như hơi hồi hộp, thỉnh thoảng lại lén nhìn người đàn ông tuấn tú nhưng cũng vô cùng lãnh khốc khiến người ta không thể tưởng tượng nổi kia. "Cái kia, Hàn ca ca, tôi, tôi có thể chuyển ra ngoài ở được hay không?Ở nơi này không tiện cho lắm, tôi, tôi dù sao cũng là con gái, nếu như cha tôi tìm tôi hỏi chuyện này... thì thật sự không biết làm sao để nói rõ." Kỷ Hi Nguyệt lấy hết dũng khí nói. Có điều bàn tay cầm chặt cốc sữa đã trắng bệch, cô cảm giác chính mình sắp vì hồi hộp mà hít thở không thông. Triệu Húc Hàn đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô. Gương mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ âm u, đôi mắt như một con báo nhìn chằm chằm vào cô. "Chuyện đó, tôi, tôi không phải là muốn rời khỏi anh. Chỉ là tôi cảm thấy ở đây rất không thuận tiện. Hơn nữa khi tôi chuyển đi rồi, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến tìm tôi. Ở bên ngoài tôi nhất định sẽ hết sức ngoan ngoãn. Mọi chuyện chẳng qua là để thuận tiện cho công việc của tôi hơn thôi." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giải thích. "Hàn ca, thật sự, tôi rất thích công việc làm phóng viên này. Tôi muốn làm nó thật tốt, chỗ này quá xa, nếu như có tin tức gì lớn, tôi sẽ không kịp đến hiện trường. Dù bây giờ tôi chỉ là một thực tập sinh nhưng vẫn cần phải tích luỹ kinh nghiệm.” Triệu Húc Hàn vẫn không nói gì. "Nếu không, nếu không, tôi có thể quay về ở tại kí trúc xá." Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt như sắp khóc. Trong lòng cô đang vô cùng lo lắng, tên gia hoả này không nói lời nào nên khí lạnh trong lòng cô không thể trút vơi đi được, rốt cuộc hắn có ý gì đây? "Lấy xe!" Triệu Húc Hàn đột nhiên nói ra hai chữ. Kỷ Hi Nguyệt không phản ứng kịp, lập tức lắc lắc đầu nói: "Hàn ca ca, tôi, tôi là con gái, lấy xe làm gì. Hơn nữa lái xe thì quá huênh hoang rồi." Triệu Húc Hàn nheo nheo mắt, có điều đôi đũa trong tay đã bắt đầu chuyển động, nhưng vẫn không nói chuyện. "Hàn ca ca, xin anh, tôi sẽ nghe lời mà. Yôi sẽ không trêu ghẹo đàn ông, tôi cam đoan." Kỷ Hi Nhuyệt đưa một tay lên thề thốt. Chỉ có điều trong lòng hơi bực bội, hắn xem bản thân cô như vật sở hữu, nhưng cô không thích người đàn ông này. Chẳng lẽ bị bắt buộc làm người phụ nữ của hắn cả đời sao? Sao lại có cảm giác lưỡng tình tương duyệt [1] thế này? [1]Tình yêu từ hai phía. Tuy rằng cô biết hắn không phải người xấu. Bởi người xấu thường sẽ ẩn náu giống như loài rắn độc, còn người đàn ông này chỉ điềm nhiên xem cô như vật sở hữu của hắn, hoàn toàn không quan tâm cô có thích như vậy hay không. Cô rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt, mà người đàn ông này mãi không buông tha? Kỷ Hi Nguyệt nhìn hắn trầm mặc tiếp tục dùng điểm tâm, không trả lời. Lòng cô cũng theo đó mà bồn chồn, nếu một chút tự do mà cũng không có, thế thì làm sao làm phóng viên đây? Gương mặt nhỏ nhắn trở nên ủy khuất buồn rầu. "Để tôi cân nhắc một chút." Triệu Húc Hàn đã ăn xong, chậm rãi đứng dậy nói một câu. Kỷ Hi Nguyệt thụ sủng nhược kinh, vội vàng tươi cười gật đầu, "Cảm ơn Hàn ca, hôm nay tôi có thể đi làm chứ?" Triệu Húc Hàn trầm giọng ừ một tiếng. Chỉ cần cô không đi trêu hoa ghẹo nguyệt, không làm những hành động vượt qua giới hạn của anh, anh cũng không muốn quản lý cô quá nhiều. Hơn nữa, anh biết Kỷ Hi Nguyệt rất mạnh mẽ. Cô không muốn cho tất cả mọi người biết cô chính là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, tự mình thi vào đại học truyền thông, ra sức phấn đấu học khoa tin tức, sau đó đi làm phóng viên. Điều này đã cho thấy được Kỷ Hi Nguyệt là người có mục đích và lý tưởng, tuy rằng chính anh cũng không muốn cô làm phóng viên. Nhưng nếu cô thích, vậy anh cũng sẽ không ngăn cản. Ngoại trừ việc yêu thích đàn ông khác ngoài anh. Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ nên ăn điểm tâm rất nhanh. Cô nghĩ thầm nên nói chuyện thật hòa hợp với Đại ma vương. Thực ra anh ta cũng không quá hung dữ dọa người, thậm chí còn để cô tự do đi làm, cũng thấu tình đạt lý. Haha, hy vọng rằng anh ta có thể cho cô chuyển ra ngoài sống.
Chỉ là cái xưng hô Hàn ca này? Kỷ Hi Nguyệt rùng mình một cái, haiz, nếu anh ta muốn thì cô gọi thôi, dù sao như vậy với cô cũng không mất miếng thịt nào. Một giờ sau, Kỷ Hi Nguyệt mặc đồ phóng viên đi vào cửa đài truyền hình. Nhưng sao cô lại cảm thấy bầu không khí không được đúng? "Vương Nguyệt, cô còn dám về đây!" Trần Thanh nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đi tới, khuôn mặt xanh mét, lớn tiếng đứng lên. Vài đồng nghiệp đang làm việc cũng ngẩng đầu lên xem kịch vui. Kỷ Hi Nguyệt buồn cười hỏi "Anh Trần, anh làm sao vậy? Tôi đã đắc tội anh khi nào?" "Vương Nguyệt, cô còn dám giả bộ. Hôm trước cô đi cùng Ngô Phương Châu bàn về hiện trường, lúc đầu cô ở đó chẳng phải rất tốt sao? Cuối cùng lại chạy về, bỏ lại tôi khiến tin tức không thu thập được gì, tôi lại bị sếp khiển trách!" Trần Thanh nói. Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh: "Anh Trần, anh nói như thế là sai rồi. Tôi chỉ là đi giúp anh thôi. Tin tức trên mạng cũng là do tôi đăng, chẳng lẽ anh còn muốn tôi phải tăng ca để giúp anh ghi bản thảo tin tức phát trên TV sao?" Kiếp trước vì công việc này mà Kỷ Hi Nguyệt luôn nơm nớp lo sợ đi nịnh nọt mọi người, còn thêm Cố Du Du nói người mới phải học cách khiêm tốn, làm nhiều hơn nói. Cho nên cô mới ngây ngốc để Cố Du Du lợi dụng mà không biết rõ được sự tình. Trần Thanh ngạc nhiên, không nghĩ rằng Kỷ Hi Nguyệt dám phản bác mình như thế. Trước kia còn lâu cô mới dám to tiếng nói chuyện cùng mình như vậy. Kỷ Hi Nguyệt này mới chỉ là thực tập sinh, lại ảo tưởng đủ lông đủ cánh rồi nên dám vênh váo với một người lão làng như anh ta ư? Hơn nữa còn là Phó chủ quản đó! Mọi người lập tức biết chuyện gì xảy ra, xì xầm to nhỏ sau đó liền im lặng. "Vương Nguyệt, đây là thái độ của cô? Dù sao tôi cũng là đàn anh của cô, là người mang cô ra ngoài học tập làm việc. Ngược lại, cô làm sai còn cố tình cãi!". Trần Thanh có chút mất mặt nên kiếm cớ nói. "Anh Trần, tối hôm qua tôi thực sự có việc bận. Chính anh lại là người soạn bản thảo tin tức, vậy cái này cũng không thể trách tôi được!". Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống sửa sang lại đồ đạc của mình. "Cô, được, được, tốt lắm! Tôi vừa nói với sếp, sếp bảo tôi với cô phải cùng gánh trách nhiệm! Cho nên, cô không nhận không được!". Trần Thanh đem Lộc Hùng làm lá chắn. "Tôi nhận trách nhiệm? Nhận như thế nào?" Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày. "Sếp nói nếu không tìm được tin tức nóng hổi để thay thế, thì tiền lương tháng này sẽ bị trừ!". Trần Thanh nói. "Vì vậy cô lập tức đi tìm tin hot cho tôi!". "Buồn cười! Vì sao tôi phải đi tìm? Lỗi là lỗi của anh, tại sao tôi lại phải chịu trách nhiệm? Anh Trần, tự anh đi tìm sếp mà nói đi!". Kỷ Hi Nguyệt không tin Trần Thanh, anh ta ba hoa nhiều chuyện, chẳng đáng tin cậy chút nào. Trần Thanh này ngồi trên vị trí Phó chủ quản cũng chỉ do tuổi nghề dài mà thôi. "Cô, cô đứng lại! Vương Nguyệt, cô dám đi!?". Trần Thanh thấy Kỷ Hi Nguyệt bỏ đi mà không quay đầu lại, tức vô cùng, vội chạy tới văn phòng của Lộc Hùng, sau đó thở hồng hộc đuổi theo cô. Bên trong khu làm việc lập tức ồn ào. "Các cô nói thử xem, Vương Nguyệt sao lại dám có gan như vậy? Tính tình thay đổi sao?" "Còn nữa, hôm nay tôi còn không thấy Cố Du Du đi làm. Chắc chắn hôm qua đã bại dưới tay Vương Nguyệt rồi!". "Mới làm thực tập sinh thôi mà? Tính cách xấu như thế sao? Tôi nghĩ cô ta không muốn làm nên mới như vậy!" "Đáng tiếc thật! Tôi thấy cô ấy rất có năng lực làm việc!" "Đúng vậy, Vương Nguyệt này đi ra ngoài rất chịu khó, chăm chỉ làm việc!" "Có năng lực thì được lợi gì chứ! Chẳng phải cô ta vẫn bị xa lánh, không một ai chịu giúp đấy thôi". Mọi người đều nghị luận to nhỏ. Nên biết ở đài truyền hình có rất nhiều vụ lùm xùm lục đục với nhau, không chỉ có nội bộ thôi đâu, còn có rất nhiều kẻ đối địch với đài truyền hình toàn dùng mấy chiêu rất độc ác, làm người ta khó lòng phòng bị. "Nếu cô thực tập sinh này mà không có mấy kẻ tai to mặt lớn chống đỡ thì rất nhanh cũng sẽ bị đào thải thôi!" Mọi người nghĩ thầm. "Suỵt, Cố Du Du đến rồi, sắp có trò hay để nhìn đấy." Thang máy mở ra, Cố Du Du mang theo hai mắt gấu trúc xuất hiện trước mặt mọi người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]