Nhờ thuốc của Lãnh Hạo nên sau hai tháng chân Trần Đường Đường liền có thể tháo bột đi lại bình thường nhưng để tốt cho chân thì không nên vận động mạnh và nên tập vật lý trị liệu để chân hồi phục chắn chắc hơn.
Bởi vì chân có thể đi lại bình thường nên Trần Đường Đường mặc kệ Hàn Thiên Vũ năn nỉ thế nào cũng không cho anh bế cô đến cục cảnh sát.
"Đường Đường anh sợ em tới đó nhiều người sẽ đụng trúng em anh sẽ đau." Hàn Thiên Vũ dụi đầu vào hõm vai cô cọ qua cọ lại.
Trần Đường Đường bị nhột đẩy đầu anh ra nhéo hai má anh:" Vũ, cái người làm chân em bị gãy bây giờ ra sao?"
"Tự tử trong nhà giam rồi." Hàn Thiên Vũ nhẹ ôm Trần Đường Đường vào lòng nói. Anh không tính nói cho cô biết là do anh sai người làm cho Lý Tống bị mù. Vì thế hắn không chịu nổi trong bóng tối nên sống được hai ba ngày liền tự tử. Dám động vào bảo bối của anh thì bị như vậy cũng đáng.
"Vậy sao?! Lý Tống chết thì bớt đi một phần tử hại người."
"Tại sao em lại hỏi tới hắn ta?"
"Em chỉ tò mò thôi."
"Không cho phép!" Hàn Thiên Vũ cưng chiều vuốt ve đôi môi Trần Đường Đường:" Đôi môi này chỉ được kêu tên anh nhắc đến anh không được kêu hay nhắc tên đàn ông khác!"
Trần Đường Đường phì cười. Cái người này thật hết nói nổi:"Được rồi chúng ta mau đến cục cảnh sát thôi."
***
Cục cảnh sát.
Thanh tra Lý đang căng não bởi vụ án đã không có tiến triển gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thien-vu-anh-la-luu-manh/35317/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.