Vào một buổi sáng đẹp trời...
"Á!!!!! Hàn Thiên Vũ! Mau...mau...em...em đau bụng quá!"
Trần Đường Đường sắc mặt tái nhợt, tay ôm bụng kêu la.
Hàn Thiên Vũ đang làm điểm tâm cho cô đột nhiên nghe tiếng la thất thanh của cô lập tức chạy lên lầu liền thấy cảnh Trần Đường Đường đau bụng kêu đau anh liền lo lắng chạy đến ôm cô.
"Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện ngay."
********
Phòng sinh.
Cả gia đình nhà họ Trần và họ Hàn đều có mặt đầy đủ, ai nấy đều vẻ mặt lo lắng đứng ngồi không yên.
Hàn Thiên Vũ ánh mắt ửng đỏ nước mắt dường như muốn trào ra. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh thấy cảnh người mình yêu nhất máu chảy không ngừng, anh dù là người bình tĩnh cỡ nào cũng không thể nào bình tĩnh được.
Cửa phòng sinh vừa mở Hàn Thiên Vũ liền đứng dậy đã thấy hai cô y tá đang bế hai đứa bé bước ra miệng định chúc mừng thì đã bị Hàn Thiên Vũ cắt ngang.
"Vợ tôi thế nào rồi?" Anh lo lắng muốn vào trong thì đã thấy Ngô Phong bước ra.
Ngô Phong cởi bỏ khẩu trang thở phào nói:" Đường Đường không sao rồi mọi người đừng lo lắng."
Ai nấy nghe xong liền nhẹ nhõm cả người.
Hàn Thiên Vũ không thèm để ý y ta ngăn không cho vào liền xông thẳng vào nhìn Đường Đường lòng anh liền chua xót.
Anh liền đến nắm tay cô, hôn vào trán Trần Đường Đường khẽ nói:" Bảo bối, em vất vả rồi. "
Trần Đường Đường mặc dù kiệt sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thien-vu-anh-la-luu-manh/2156094/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.